
ường cho Du Võng,
hy vọng em trai bị chặt đầu có thể theo tiếng đàn mà yên nghỉ: hồn về,
hồn về đây đi!
Nặc Nại ngẩn ngơ bay về phía Cao Tân, lòng thầm
tự hỏi, chẳng rõ còn ai vì y mà tấu một khúc đàn, dẫn đường cho y tìm
được nơi yên nghỉ hay chăng?
Về đến nhà, Nặc Nại bước vào phòng, trông thấy cây ngô đồng cầm mà mình làm cho Vân Tang đã phủi đầy bụi bặm.
Sớm sớm chiều chiều Vân Tang từng đàn cho y nghe chẳng biết bao lần, trong
phòng tựa hồ còn văng vẳng giọng nói tiếng cười của nàng, ngoài hiên vẫn như thấp thóang dáng kiều hương tóc.
Nặc Nại khẽ vuốt ve dây đàn, cây đàn ngân lên tinh tang mấy tiếng, lạc lõng rơi vào thinh không.
Mấy kẻ hầu bưng vò rượu tiến vào, ngửi thấy hơi rượu, Nặc Nại tiện tay cầm
lấy, nhưng vừa đưa lên miệng, y sực nhớ tới lời Vân Tang, liền quăng
luôn ra ngoài cửa sổ, rồi mặc cho đám người hầu sợ hãi quỳ sụp cả xuống, y loạng choạng ném tất cả các vò rượu trong tay họ ra ngoài vỡ tan,
“Đập hết các vò rượu trong phủ đi, đập hết!”
Đám người hầu lập
cập dạ vâng, cuống quýt luồn ra cửa chạy thẳng, đúng lúc Thiếu Hạo bước
vào phòng, thấy vò rượu vỡ ngổn ngang đầy đất, “Cuối cùng ngươi cũng
tỉnh.”
Nặc Nại ngồi xuống, đầu cúi gục, “Nhưng muộn mất rồi.”
Thiếu Hạo ngồi đối diện với Nặc Nại, thấy ngón tay y không ngừng mân mê hàng
chữ nhỏ khắc trên cây đàn – mây soi hồ Ao Tinh, dâu biếc non Đột Bích –
hàng chữ ấy chẳng những có tên Vân Tang lồng vào mà còn ám chỉ tình cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, hơn nữa là mượn hình ảnh mày soi hồ, dâu biếc núi bày tỏ tình cảm của y đối với nàng.
Thiếu Hạo thở dài tiếc nuối, “Nặc Nại từng khiến ta ngả mũ khâm phục trước tài hoa phẩm mạo đâu rồi?”
Nặc Nại bất động, chỉ thuận miệng đáp, “Nặc Nại đã phụ lòng kỳ vọng của điện hạ.”
“Ngươi thông minh mẫn tuệ, có từng nghĩ vì sao Hoàng Đế giết được Du Võng như bỡn vậy không?”
Câu hỏi này rốt cuộc cũng lôi kéo được sự chú ý của Nặc Nại, y ngẩng mặt
nhìn Thiếu Hạo, vừa ngẫm ngợi vừa đáp: “Hoàng Đế tự tay giết chết Du
Võng có thể khích lệ sĩ khí Hiên Viên tăng vọt, đập tan ý chí chiến đấu
của Thần Nông, nhưng nếu không nắm rõ nơi ở của Du Võng cùng lực lượng
thị vệ quanh y thì không đáng đích thân mạo hiểm hành thích.”
“Hoàng Đế là người rất thận trọng, một khi đã hành động là phải thành công, e
rằng cả việc Du Võng ngự giá thân chinh cũng nằm trong kế hoạch của ông
ta, mục đích là để ám sát Du Võng.”
Nặc Nại dần đanh mặt lại, “Trong Thần Nông quốc có một tên nội gián địa vị rất cao!”
Thấy Thiếu Hạo gật đầu tán đồng, ánh mắt Nặc Nại chợt hoang mang lo lắng, chẳng rõ Vân Tang đã biết chưa?
“Nặc Nại, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi, việc này chẳng những lợi cho Thần Nông, mà còn lợi cả cho Cao Tân nữa.”
“Thần ngu độn, không nghĩ ra việc gì vừa có lợi cho Thần Nông, lại vừa có lợi cho Cao Tân cả.”
“Ta cứ nghĩ Thần Nông quốc lực hùng hậu, Hiên Viên và Thần Nông ắt phải
giao chiến khá lâu mới phân thắng bại, ta sẽ có nhiều thời gian cải cách chấn chỉnh Cao Tân. Dù Hiên Viên đánh bại Thần Nông, hẳn cũng hao binh
tổn tướng, suy kiệt nguyên khí, tới lúc đó ta có thể ung dung đối phó
với Hoàng Đế. Ngờ đâu Hoàng Đế trong ứng ngoài hợp, đưa ra diệu kế
này, vừa cất tay đã phá tan đại quân Thần Nông. Nếu ông ta tiêu
diệt Thần Nông xuôi chèo mát mái thì Cao Tân sẽ trở thành
miếng mồi ngon kế tiếp, chẳng mấy chốc mà máu đổ thành sông,
tiếng than dậy đất, mấy chuyện tranh chấp giữa ta và Yến Long,
Trung Dung cùng Cao Tân tứ bộ không bằng ngón tay so với cuộc
chiến này đâu.”
Ánh mắt Nặc Nại lộ vẻ kiên quyết, y
nghiêm trang đáp, “Bệ hạ đâu phải như Du Võng, chúng tướng sĩ
nhất định không để lại đại quân Hiên Viên tiến vào Cao Tân một
bước!”
Nhận thấy nam tử trung dũng một lòng khi xưa đã
trở về trong Nặc Nại, Thiếu Hạo tươi cười gật đầu, “Ta cần
thời gian để củng cố ngai vàng, cải cách Cao Tân, huấn luyện
quân đội!”
“Phải làm sao mới tranh thủ được thời gian?”
“Hoàng đế chinh phục Thần Nông chậm ngày nào, Cao Tân sẽ được an toàn thêm ngày đó.”
Nặc Nại dần hiểu ra, “Cao Tân là đông minh của Hiên Viên, không tiện
công khai hỗ trợ Thần Nông, nhưng cứ âm thầm giúp đỡ, đại quân
Thần Nông càng mạnh thì Hoàng Đế càng bị uy hiếp, Cao Tân
chúng ta cũng càng được lợi.”
“Đúng! Đây chính là việc có lợi cho cả Thần Nông lẫn Cao Tân mà ta nói đó.”
Nặc Nại biết Thiếu Hạo rất thâm trầm, nói câu này ắt hẳn có
dụng ý, y trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát rồi quỳ xuống trước
mặt Thiếu Hạo, “Thần nguyện làm tất cả mọi việc bệ hạ giao
phó!”
Thiếu Hạo nói: “Đáng ra, ngươi xuất thân cao quý,
không nên đảm đương việc này, nhưng những kẻ có dũng khí thì
lại kém cơ biến, được cơ biến thì lại chẳng trung thành, đủ
trung thành thì kém cỏi bất tài, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có
mình ngươi là phù hợp, có điều, như vậy ngươi phải hy sinh
nhiều quá.”
Nặc Nại đáp, “B