
hỉ yên lặng vâng
lời.
Căn dặn Chu Du xong, A Hành sai A Tệ và Liệt Dương cùng ả đi tìm thảo dược.
Đợi bọn họ đi khuất, vẻ trấn tĩnh trên mặt A Hành cũng hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại sầu thương vô hạn.
Nàng thẫn thờ rút Trụ Nhan hoa trên tóc xuống, hoa vẫn tươi thắm như xưa mà người tặng hoa giờ nơi đâu?
Suốt một năm trời, Thần Nông, Hiên Viên và Cao Tân đều sai người ráo riết
lùng sục khắp nơi, nhưng Xi Vưu vẫn bóng chim tăm cá. Người người đều
cho rằng hắn đã chết, kể cả Thiếu Hạo cũng vậy, chỉ mình nàng một mực
không tin, dù tất cả mọi nơi có thể tìm, Liệt Dương và A Tệ đã tìm hết,
mà Xi Vưu vẫn biệt tăm.
Có lẽ nàng khăng khăng giữ lấy chấp niệm ấy, vì chẳng dám nhìn thẳng vào sự thật đó thôi.
Nàng giơ Trụ Nhan hoa lên khẽ hỏi: “Chàng đang ở đâu? Chúng ta sắp có con rồi đó, chàng có vui không? Ta lo cho chàng lắm.”
Cánh hoa run run trước gió, lặng câm.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má A Hành, nhỏ xuống Trụ Nhan hoa, nhuộm thêm sắc thắm cho đóa hoa kiều diễm.
Hoàng Đế chính thức công bố với triều thần, cử Xương Ý tới Thần Nông tộc thay Thanh Dương cầu hôn.
Xương Ý tưởng Di Bành sẽ phản đối kịch liệt, nào ngờ hắn lại tích cực phối
hợp, cùng bàn bạc hoạch định việc cầu hôn, còn chủ động đứng ra xin đi
cùng hỗ trợ Xương Ý.
Hoàng Đế xét thấy tình hình hiện giờ rất
phức tạp, Xương Ý lại không giỏi ứng biến, phải phái thêm người cơ trí
quyền mưu theo hỗ trợ là đương nhiên, nhưng Di Bành thì không ổn, thành ý của hắn chẳng đáng tin chút nào.
Đương lúc phân vân do dự, Di
Bành lại tâu: “phụ vương, nhi thần thấy hay nhất là cử tiểu muội đi
cùng, muội ấy thân phận cao quý, Thần Nông tộc lại coi trọng địa vị xuất thân, ắt trọng vọng muội ấy hơn bọn con nhiều, như vậy càng tỏ rõ thành ý.”
Hoàng Đế nghĩ bụng, A Hành quả là lựa chọn hay, tuy là
vương cơ của HiênViên tộc, nhưng cũng là vương phi Cao Tân, thân phận
trung lập, những chuyện Hiên Viên không tiện làm đã có A Hành ra mặt,
hơn nữa A Hành đi cùng, ắt Di Bành chẳng dám giở trò.
Xương Ý
lập tức phản đối: “Tiểu muội nán lại Triêu Vân phong là để chăm sóc mẫu
hậu, mấy hôm nay muội ấy đã thu dọn hành trang, ngày một ngày hai sẽ
quay về Cao Tân, sao theo nhi thần đến Thần Nông được.” Thấy Hoàng Đế tỏ vẻ không đồng tình, Xương Ý chẳng kịp suy nghĩ, vội bồi thêm: “Dạo này
tiểu muội hơi khó ở, không tiện bôn ba vất vả.”
Di Bành khẩn
trương đến nỗi suýt nữa thì giậm chân, cao giọng nói ngay: “Tiểu muội
không được khỏe ư? Sao không mời thầy thuốc? Nếu tin này truyền đến Cao
Tân, người ta chẳng chê Tứ ca bỏ mặc tiểu muội, mà sẽ cười Hiên Viên
chúng ta thất lễ cho coi. Phụ vương, xin người gọi thầy thuốc tới chẩn
bệnh cho tiểu muội đi!”
Hoàng Đế gật đầu khen phải, vừa định hạ
chỉ, đột nhiên từ ngoài cung điện vang lên tiếng A Hành: “Đa tạ Cửu ca
quan tâm, có điều chẳng cần phiền tới thầy thuốc, mấy hôm trước muội hơi khó ở, nhưng hôm nay đã khá rồi.” A Hành thong dong bước vào, hành lễ
với Hoàng Đế, “Phụ vương, để nhi thần theo Tứ ca đến Thần Nông, con có
chút giao tình với Vân Tang, nếu xảy ra chuyện gì cũng dễ bàn bạc hơn.”
Hoàng Đế chuẩn y lời nàng, lệnh cho ba người mau mau thu xếp hành trang, gấp rút lên đường.
Trước khi ba người lui ra, Hoàng Đế còn lườm Di Bành, cảnh cáo: “Chuyện này
liên quan đến vận mệnh Hiên Viên, mọi việc đều phải nghe theo sắp xếp
của ta, chỉ được thành công, không được phép thất bại, nếu có gì sơ sảy, ta sẽ trị tội cả con và Xương Ý đấy.”
Di Bành cao giọng vâng dạ.
Về tới Triêu Vân phong, Xương Ý quay sang trách A Hành: “Muội biết mình đang mang thai, sao còn đòi đi Thần Nông?”
Dù cho Xương Ý biết Di Bành phát hiện ra việc nàng có thai, đang lăm le
thăm dò từng bước thì cũng chẳng giúp ích được gì, ngược lại chỉ chuốc
thêm lo lắng cho Tứ ca nên A Hành giấu tiệt chuyện đó, “Muội đang mang
thai chứ đâu có sinh bệnh. Chuyện này nhìn bề ngoài là thông gia, nhưng
thực ra là tranh giành vương vị, Di Bành đời nào chịu giúp đỡ chúng ta,
chi bằng muội đi cùng huynh, có gì cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
“Ta hiểu, tiếc rằng ta chẳng được giỏi giang như Đại ca, khiến muội phải nhọc lòng lo lắng.”
A Hành nũng nịu ngả đầu vào vai anh trai, “Tứ ca ngốc ạ, huynh là chỗ dựa tinh thần của muội kia mà.”
Xương Ý khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy em gái, tựa đầu vào đầu nàng.
Sáng hôm sau, Xương Ý, A Hành và Di Bành cùng khởi hành đi Thần Nông sơn.
Đồng thời, Hiên Viên Hưu và Ứng Long phụng mệnh Hoàng Đế, dẫn đại quân
Hiên Viên tiếp tục tiến về phía Đông.
Sau khi Du Võng từ trần,
các chư hầu vốn ngỡ rằng mình có thể tự lập làm vương lại phải đối mặt
với Hoàng Đế đánh đâu thắng đó, đâm ra khiếp sợ, thấy những kẻ đầu hàng
Hiên Viên đều được hậu đãi, thì khó tránh xiêu lòng muốn quy hàng. Dẫu
sao trước sự uy hiếp của tử vong, cũng chẳng mấy ai đủ can đảm xem nhẹ
mạng sống, coi chết như về cội.
Nghĩ sao làm vậy, mấy vị quốc
chủ đức cao vọng trọng liền liên hệ với nhau, tập hợp các nước chư hầu
về Thần Nông sơn, cùng bàn bạc phương cách đối phó với Hiên Viên tộc,
đưa ra ý kiến nên chiến đấu hay nghị hòa