
nói quá to, cho dù là âm thanh
hết cỡ của sự kinh ngạc, nhưng cũng chủ làm cho người ta cảm thấy âm
thanh đó như bị hụt hơi vậy.
“Chiều thứ sáu mỗi tuần đều gặp
nhau, mỗi tối thứ sáu, sau khi tan học đến đây, tâm trạng của chị rất
tồi tệ. Nhiều lần cứ lặp đi lặp lại như vậy, em không cách nào cho rằng
đó chỉ là sự trùng hợp được.” Quan Quan để đĩa cơm xuống dưới nền nhà,
lay lay người cô, “Ăn đi, cũng sắp được nghỉ hè rồi, em đang định khi
chị nghỉ hè sẽ quay về Nhật Bản, liên hệ việc học đại học, thứ sáu tuần
này sẽ ra sân bay đặt vé, lúc đó chị muốn đi đâu thì đi.”
Long
Vịnh Thanh nhìn khuôn mặt của anh, rồi lại nhìn đĩa cơm đặt dưới chân đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần rồi, nước mắt tí tách chảy
xuống, giơ tay bưng lấy đĩa cơm, nhét từng miếng, từng miếng thịt bò to
đùng vào miệng, nước mắt lẫn với mùi cay nồng của tiêu xộc thẳng vào
thực quản, làm cô ho sặc sụa, cô vừa ho vừa ăn, ăn cho đến khi nhét hết
đĩa cơm thịt bò vào bụng, mới nhào vào lòng của Quan Quan, khóc to lên,
“Chị muốn biết rõ, rốt cuộc chị và Lâm Quốc Đống có quan hệ gì với nhau
hay không? Chị muốn biết rõ, chị và Triệu Ngôn Thuyết, cuối cùng có khả
năng đến với nhau hay không... Quan Quan, may mà còn có em, may mà còn
có em hiểu được chị!”
Quan Quan ngang ngược ôm lấy cô từ trên nền nhà giá lạnh, đặt lên trên giường, sau đó đắp chăn giúp cô, nhẹ nhàng
vỗ vỗ vào trán cô giống như cô hay dỗ dành anh thuở bé, “Chị mau ngủ đi, ngủ đủ giấc rồi mới có thế tính chuyện của ngày mai được.”
Cả
khuôn mặt đầm đìa nước mắt, cô gật gật đầu, sau đó mới từ từ nhắm mắt
lại. Quan Quan ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ không ngon giấc của
cô, đột nhiên khẽ hỏi một câu, “Chị có muốn đi Nhật Bản với em không?
Rời xa nơi này, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, đừng gặp bất kỳ
người nào nữa, bao gồm cả Triệu Ngôn Thuyết...”
Long Vịnh Thanh
chưa ngủ say, nhưng mà giọng nói của anh quá nhỏ, cô không nghe rõ Quan
Quan nói gì. Thế là mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Em nói gì thế?”
“Không có gì.” Quan Quan giật mình, giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ vậy,
nhướn môi lên cười, liên tục lắc đầu, “Không có gì, em chẳng nói gì cả.”
Ngày hôm sau, Long Vịnh Thanh trốn Quan Quan, lấy điện thoại trong phòng gọi điện cho Lâm Quốc Đống, nói cô đồng ý đi làm xét nghiệm xác định quan
hệ cha con, sáng thứ sáu tuần này bảo ông lái xe đến đón.
Sáng
thứ sáu, Quan Quan ra sân bay từ sáng sớm. Long Vịnh Thanh đến cổng
trường, phát hiện ra Lâm Quốc Đống đã đứng ở đó đợi cô từ lâu, mặc một
bộ quần áo mới tinh, mái tóc cũng được chải rất gọn gàng, giống như đang chuẩn bị đi làm lễ cưới, nụ cười thường trực trên môi, nhìn thấy Long
Vịnh Thanh thì vội vàng vẫy tay với cô, sau đó giúp cô mở cửa xe, “Vịnh
Thanh, cháu đến rồi à? Xin lỗi nhé, có phải chú quá nôn nóng không? Đáng lẽ phải để cháu ngủ thêm một chút nữa.”
“Không sao đâu ạ, cháu
cũng muốn được biết kết quả sớm.” Long Vịnh Thanh ngồi vào trong xe, cố
gắng đẩy cái mũ trên đầu xuống, muốn che đi gương mặt tiều tụy, trắng
bệch của mình, sau đó giục Lâm Quốc Đống, “Mau đi đi chú, cháu không
muốn để bạn học nhìn thấy.”
“Ờ, được, được, được.” Lâm Quốc Đống
sướng âm ỉ, nhảy lên xe, vừa hát khe khẽ, vừa khởi động xe, đạp ga,
giống như sắp nghênh đón một thời khắc thiêng liêng, lái xe hướng về
phía bệnh viện.
Long Vịnh Thanh ngồi trên ghế phụ phía bên cạnh
Lâm Quốc Đống, ngẫu nhiên cũng quay đầu nhìn ông một lúc. Năm mươi lăm
tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cho đến tận bây giờ, mấy năm gần đây, đây
là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Quốc Đống cười, lần đầu tiên nhìn thấy
ông vui như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu xuống, bất kể người đàn ông này có
phải ba ruột của cô hay không, cô đều cảm thấy Lâm Quốc Đống là một
người rất đáng thương, từ nay về sau bản thân mình không cần phải đối xử tệ bạc như thế với Lâm Quốc Đống nữa.
Đến bệnh viện, Lâm Quốc
Đống tìm một vị bác sĩ tương đối thân thiết, mà cũng có thể là đã sắp
xếp từ trước hết rồi, họ được đưa đến một phòng chuyên dùng để tiếp
khách. Khi y tá vào lấy máu của họ, Lâm Quốc Đống tỏ ra rất căng thẳng,
không ngừng dặn dò cô y tá phải nhẹ tay, đừng để Long Vịnh Thanh bị đau, đã vậy còn như bị thần kinh, trách móc y tá suốt, “Đừng lấy nhiều quá,
lấy vừa đủ xét nghiệm là được rồi, cả gia đình họ Lâm nhà chúng tôi chỉ
có một đứa cháu này thôi, bảo vật quý giá lắm đó, đừng có lấy nhiều như
vậy.”
Sau khi lấy máu xong, Lâm Quốc Đống ngồi nói chuyện với bác sĩ một lúc, rồi đưa Long Vịnh Thanh về. Kết quả phải nửa tháng sau mới
có, lúc đó Long Vịnh Thanh đã nghỉ hè rồi, ba mẹ Long trông coi cô rất
chặt, Lâm Quốc Đống hẹn trước với cô, ngày có kết quả, ngày hai mươi tám tháng bảy, sẽ gọi điện đến gia đình nhà họ Long lúc một giờ sáng, đến
lúc đó, cô cứ ngồi bên cạnh điện thoại, điện thoại vừa kêu thì cô nhấc
máy ngay, như vậy sẽ không làm kinh động người nhà gia định họ Long.
3.
Ngày cô được nghỉ hè, Quan Quan sắp xếp lại một lượt đồ đạc của mình, sau đó đưa Long Vịnh Thanh về thôn Long Sơn, sau đó một mình quay trở về Nhật
B