
au đó mẹ con có bầu, ba chú lại ép chú ấy
một người con gái của một gia đình có chức có quyền. Sau khi kết hôn,
chú vẫn không quên được mẹ con, chạy đi tìm cô ấy thì phát hiện mất con
rồi, cô ấy bảo sau khi sinh con xong vứt con vào thùng rác của bệnh
viện. Mẹ con hận chú, muốn trả thù chú... Để trả thù chú, mẹ con còn tự
bán thân, làm gái trong một câu lạc bộ đêm... Có điều, cũng đã không có
gì quan trọng nữa rồi, trước khi chú đến đây nhận cháu, mẹ cháu đã chết
vì bệnh tật rồi...” Lâm Quốc Đống nói cho Long Vịnh Thanh nghe chuyện đã qua, hai vai co rút lại, ngước mắt lên, trên con đường âm u đó, nhìn
Long Vịnh Thanh với ánh mắt như có lửa, “Vịnh Thanh, chú biết cháu là
con chú, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy cháu, chú đã nhận ra ngay, bởi
vì, cháu giống mẹ cháu như đúc, giống hệt dáng vẻ của cô ấy ngày còn
trẻ...”
“Đủ rồi.” Rõ ràng đã căn dặn mình không được gặp Lâm Quốc Đống, nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân, mỗi chiều thứ sau đều âm
thầm đến đây gặp Lâm Quốc Đống. Rõ ràng đã căn dặn mình không được tin
tưởng những lời Lâm Quốc Đống nói, nhưng vẫn không ngừng muốn hỏi ông
những chi tiết có liên quan đến xuất thân của cô, về người phụ nữ mà cô
chưa từng gặp mặt, người phụ nữ đã sinh ra cô. Rõ ràng cô không hào hứng gì nhưng vẫn không tự kiềm chế được, cũng muốn đi gặp người phụ nữ đó,
“Người phụ nữ đó không phải là mẹ cháu, mẹ cháu là Long Tú Phần, chú
cũng không phải là ba cháu, ba cháu là Long Chí Cương.”
“Nếu như
cháu không tin, chú cháu mình có thể đi xét nghiệm ADN xác nhận quan hệ
cha con, Vịnh Thanh, cháu hãy thương lấy người ba này với, năm ngoái chú đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ra sức khỏe có vấn đề, không thể nào có con được nữa, cháu là đứa con duy nhất của chú, cháu là máu mủ duy nhất của gia đình nhà họ Lâm, cháu vẫn có thể tiếp tục mang họ Long, nhưng
ít nhất cháu cũng đừng phủ nhận mình là con gái của nhà họ Lâm, đừng làm cho gia đình họ Lâm bị tuyệt tự.” Lâm Quốc Đống nói đến những nỗi khổ
sở ở trong lòng, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng không thèm để ý thể diện, khóc rấm rứt thành tiếng.
Long Vịnh Thanh thực sự không
chịu được khi nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Quốc Đống, quay mặt đi nơi
khác, chán nản nói: “Việc xác định ADN, cháu sẽ suy nghĩ, chú đừng khóc
nữa.”
“Được... Được...” Lâm Quốc Đống nhìn thấy Long Vịnh Thanh
nhượng bộ, vui mừng khôn xiết gật gật đầu, gỡ mắt kính ra, vội vội vàng
vàng lau nước mắt, “Mấy năm gần đây chú có đầu tư một ít vào đất đai,
kiếm được rất nhiều tiền, còn có mấy căn nhà, trong tương lai đều là của cháu cả. Ông nội cháu cũng đã lên làm chủ nhiệm của ủy ban kiểm tra kỷ
luật thành phố, tất cả tài sản của gia đình nhà họ Lâm, tương lai cũng
sẽ là của cháu. Nếu như Long Tú Phần không ngăn cản cháu, thì cháu nói
với mẹ, cứ cho là cháu nhận người ba này đi, cũng sẽ hiếu thuận với bà
ấy, tiền của cả nhà chú đều là của cháu, cháu muốn cho bà ấy bao nhiêu,
chú quyết sẽ không ngăn cản, như vậy bà ấy cũng sẽ không cần phải làm y
tá ở bệnh viện nữa, mỗi ngày phải cực khổ đi làm, cũng sẽ rất mệt...”
Long Vịnh Thanh lặng lẽ đứng nghe, tâm trạng vẫn rất rối bời, nhưng không
biết vì sao tim lại đập nhanh như vậy, tưởng tượng đến dáng vẻ mình biến thành thiên kim tiểu thư, tưởng tượng đến việc cái gì cũng có, rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và Triệu Ngôn Thuyết, đột nhiên cảm
thấy căng thẳng và hưng phấn không kiềm chế được. Nhưng rất nhanh ngay
sau đó, cô nhận thấy rằng, suy nghĩ của mình sao quá xấu xa, vội vàng
lắc lắc đầu, hy vọng có thể tống được những suy nghĩ đen tối này ra khỏi đầu, quay người bỏ đi, “Đợi cháu suy nghĩ xong, cháu sẽ mượn máy của
bạn học nhắn tin cho chú. Chú đừng chủ động đến tìm cháu nữa, cũng đừng
đi làm phiền gia đình nhà họ Long nữa, nếu không cả đời này, cháu sẽ
không gặp chú nữa.”
“Được, được, được.” Lâm Quốc Đống gật đầu
liên tục, nhìn thấy Long Vịnh Thanh sắp đi, vội vàng đuổi theo, lấy
trong túi áo ra một cái phong bì dày cộp, nhét vào người Long Vịnh
Thanh, “Vịnh Thanh, cháu cầm lấy một ít tiền trước, đi mua một ít quần
áo, giày dép mới, con gái không phải ai cũng thích những thứ này sao?
Tiêu hết rồi thì nhắn tin cho chú, chú sẽ đưa qua bất cứ lúc nào.”
Long Vịnh Thanh lạnh lùng đẩy trả lại phong bì cho Lâm Quốc Đống, “Gia đình
nhà họ Long tuy không khá giả, nhưng chưa bao giờ để cho cháu thiếu thốn cái gì, hơn nữa, có một số thứ, không thể mua được bằng tiền.”
2.
Từ ngày đó, Long Vịnh Thanh luôn bị giằng xé bởi những mâu thuẫn trong
lòng. Trước đây mỗi lần không quyết định được việc gì, cô đều đi tìm
Triệu Ngôn Thuyết trao đổi, Triệu Ngôn Thuyết cũng đều chỉ dẫn cho cô
rất rõ ràng, giúp cô có được lựa chọn chính xác, cho nên từ bé đến lớn
cô chưa từng biết đến hoang mang, từ trước đến nay chưa từng bị dằn vặt, đấu tranh khổ sở như bây giờ. Đấu tranh tư tưởng khổ sở được mấy ngày,
cô thực sự chịu không nổi nữa, quyết định quẳng tự tôn sang một bên, chủ động gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, chủ động làm lành với anh. Thế là, khi nghỉ giải lao, cô mượn điện th