
út hết một điếu, lại châm thêm một điếu khác, tiện thể dúi một điếu vào
tay Quan Quan, “Biết hút không?”
“Không biết.” Quan Quan cười, lắc đầu.
“Không biết thì từ từ học, không biết hút thuốc thì không phải là đàn ông.”
Triệu Ngôn Từ cứ dúi vào trong tay của Quan Quan cho bằng được, đồng
thời châm lửa cho anh, “Hút thuốc có hại, nhưng rất khỏe mạnh.”
“Đây là lý lẽ ngược đời nào thế?” Quan Quan không dám gật bừa với những lời
nói của Ngôn từ, nhưng vẫn mặc kệ đưa thuốc lên miệng, thử hút một hơi,
ngay lập tức cúi người ho kịch liệt. Nhưng sau khi hết ho, lại tiếp tục
hút. Mặc dù rất chậm, nhưng đã hút hết điếu thuốc đó thật.
“Quan
Quan, mặc dù chú em là con lai Nhật Bản, nhưng anh thích những người có
nghĩa khí như chú mày.” Triệu Ngôn Từ khoác vai anh, “Còn Long Vịnh
Thanh nữa, hai người đều là anh em của Triệu Ngôn Từ anh đây. Nhìn thấy
cô ấy không vui, anh cũng rất khó chịu, có điều cũng may, có chú em hút
thuốc với anh, cùng khó chịu với nhau vậy.”
Những tin tức của
Long Vịnh Thanh, Lâm Quốc Đống đã nắm bắt hết, điện thoại di động hỏng
rồi, cũng không đến trường. Lâm Quốc Đống không liên lạc được với cô,
nên trực tiếp gọi điện thoại về nhà họ Long, nhiều khi còn đến tận nhà
tìm Long Vịnh Thanh, thậm chí còn lấy danh nghĩa ba ruột của Long Vịnh
Thanh ra để ép gia đình nhà họ Long, ông nói rằng, nếu như không cho gặp Long Vịnh Thanh, thì sẽ làm cho gia đình nhà họ Long không thể nào sống nổi ở cái thị trấn này nữa. Có điều, với tính cách dữ dằn của mẹ Long,
bà không hề sợ chiêu này của ông ta, cầm lấy cây chổi to, vừa đánh vừa
đuổi ông ta ra khỏi thôn Long Sơn.
Làm căng không được, đương
nhiên là phải dùng chiêu thức mềm mại hơn. Sau mấy lần được mẹ Long dỗ
dành, Lâm Quốc Đống hình như ngoan ngoãn hơn nhiều. Sau đó, ông ta đúng
là không đến, nhưng lại mời một luật sư đến nói chuyện với ba mẹ Long,
nói rằng, nếu như Long Vịnh Thanh quả đúng là con gái ruột của Lâm Quốc
Đống, thì sẽ đưa sự việc ra tòa, pháp luật sẽ đứng về phía Lâm Quốc
Đống, người của gia đình nhà họ Long sẽ không được lợi ích gì. Nhưng,
nếu như bây giờ người của gia đình họ Long nương tay, đồng ý để Lâm Quốc Đống gặp Long Vịnh Thanh, rồi nhận Long Vịnh Thanh về, thì Lâm Quốc
Đống tình nguyện bồi thường gấp đôi tiền nuôi dưỡng. Trong khi nói
chuyện, vị luật sư đó còn đưa ra một loạt các điều luật, ân cần khuyên
bảo ba mẹ Long rằng, ra tòa sẽ bất lợi cho gia đình nhà họ Long, mẹ Long giơ tay lên, hất cả chậu nước rửa rau vào mặt người luật sư trẻ tuổi,
phẫn nộ hét lên: “Bảo ông ta cứ việc đi kiện chúng tôi đi, chúng tôi chờ giấy gọi của tòa án, tôi không tin, quan tòa nào mà không biết phân
biệt phải trái, đúng sai?”
Thực ra Lâm Quốc Đống không dám làm to chuyện này, xét cho cùng, ba ông vừa mới được điều lên Ủy ban kiểm tra
kỷ luật của thành phố, đang lúc cạnh tranh chức vụ chủ nhiệm, đúng vào
thời điểm then chốt như thế này, ông không thể để lộ chuyện riêng của
mình ra, hủy hoại tiền đồ của ba mình.
Qua một thời gian tới lui, hình như nhận thấy sự kiên quyết của gia đình nhà họ Long, Lâm Quốc
Đống giống như thay đổi tính nết, không đi làm phiền gia đình họ Long
nữa, hình như cũng đã cảm thấy nản lòng với việc muốn nhận lại Long Vịnh Thanh. Cô đứng bên bờ sông ẩm ướt, nhìn thấy cánh hoa cuối cùng rơi vào dòng
nước, lưu giữ hình ảnh trước mắt vào trong tim mãi mãi, giống như một
chiếc đồng hồ bị hỏng, kêu lên một tiếng “tích tắc” thật to cuối cùng,
sau đó, rơi vào một khoảng không yên tĩnh không bến bờ.
1.
Rồi sóng gió cũng lặng dần, ba mẹ Long đều cho rằng, Lâm Quốc Đống vứt bỏ ý định nhận Long Vịnh Thanh vì sợ làm lớn chuyện, dần dần nới lỏng cảnh
giác, bắt đầu lo liệu làm thủ tục đi học lại cho Long Vịnh Thanh. Cho dù đã lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng may mà bài vở và chế độ quản lý
của trường đại học hạng ba thoải mái, chỉ cần nộp đủ tiền học phí, học
lại một năm thì hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên khi Vịnh Lục và
Ngôn Thuyết lên đại học năm ba, Long Vịnh Thanh vẫn loay hoay ở năm hai.
Thời gian này, Quan Quan không quay về Nhật Bản, sống suốt ở thành phố S,
một phần vì muốn được bình tĩnh trở lại, suy nghĩ kĩ về tương lai của
mình, mặt khác, ba mẹ Long nhờ anh trông hộ Long Vịnh Thanh, đừng để cô
tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là Lâm Quốc Đống. Thế nên Quan Quan trở
thành vệ sĩ kiêm giám hộ của Long Vịnh Thanh. Long Vịnh Thanh ở trong
trường, anh liền thuê một căn hộ ở gần đó, còn không quên mua tài liệu
học tập, tranh thủ học thêm khi ở nhà, một ngày đến trường của Long Vịnh Thanh thăm cô một đến hai lần. Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Quan Quan có muốn học đại học ở Trung Quốc không, anh chỉ cười nhạt và trả lời. “Ở
nơi nào mà càng làm cho em đau khổ và xót xa trong lòng, thì em càng
muốn đến nơi đó, ở đó có thể chiến thắng những nỗi đau khổ ấy. Cho dù
bây giờ không được, nhưng em tin tưởng rằng, sớm muộn rồi cũng có một
ngày, em sẽ làm được. Cho nên, đợi em điều chỉnh lại tâm trạng hiện nay, sẽ quay trở về Nhật Bản, về quê hương của mẹ, ở bên cạnh mộ mẹ, học
x