Polly po-cket
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323802

Bình chọn: 10.00/10/380 lượt.

o phòng.

Việc đau

buồn vô vọng nhất trên thế giới này chắc cũng không bằng việc sống với

nhau hai mươi mấy năm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự thật rằng không

phải ruột thịt của nhau.

Nếu như ngay từ đầu Long Vịnh Thanh như

Quan Quan, đến gia đình này như một người khách, không phải người ruột

thịt, như vậy, có lẽ rằng, mười mấy năm ở với nhau đã sớm trở thành

người một nhà rồi. Nhưng mà, trường hợp của họ lại hoàn toàn đối lập,

những người mà nhiều năm trước đây, cô luôn cho rằng là người cùng một

nhà có quan hệ huyết thống với nhau, tự nhiên mất luôn quan hệ huyết

thống, làm sao có thể chấp nhận ngay sự thật này được, hơn nữa, làm sao

có thể sống vui vẻ, hòa thuận như trước đây được nữa?

Có một vài

sự việc, được bao bọc bởi một lớp màng có lẽ sẽ tốt hơn, nếu một ngày

nào đó, lớp màng bị rách đi, nhìn thấy máu thịt bên trong, rất khó có

thể tự lừa dối bản thân nữa. Nó phải lành lặn nguyên vẹn, ít nhất Long

Vịnh Thanh bây giờ cũng không cách nào kéo tay mẹ Long làm nũng, không

cách nào gây rối ở bên ngoài một cách vô tư để người nhà phải đi giúp cô xử lý hậu quả được, không thể nào cứ xoắn xuýt bên ba Long, tìm đủ cớ

để đòi tiền tiêu vặt được nữa.

Những việc không có cách nào tiếp

tục duy trì được nữa, bạn có thể nào tự lừa dối bản thân, nói với mình

rằng, những ngăn cách đó thực sự không tồn tại không?

Ngày hôm

sau, Vịnh Lục phải quay về trường. Trước khi đi, Long Vịnh Thanh đứng

tần ngần trước cửa phòng cô rất lâu, mới đẩy cửa bước vào.

“Làm gì thế?” Vịnh Lục đang thu dọn hành lý, lạnh lùng nhìn cô một chút, rồi lại cúi xuống.

“Vịnh Lục...” Cô nắm lấy vạt áo, do dự đến gần hơn một chút, nhìn vào gương

mặt của Vịnh Lục. Cũng không biết là nhìn bao nhiêu lâu, cuối cùng mới

hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu, “Chẳng nhẽ em không hận chị à? Rõ ràng

không phải chị ruột, lại cứ hay cãi nhau với em, thậm chí còn đánh nhau

với em. Nếu như không có chị, đáng lẽ em đã có được một cuộc sống hạnh

phúc hơn...”

Vịnh Lục ngẩng đầu nhìn cô, sau đó thò tay vào trong túi xách đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một quả trứng luộc. Đó là quả trứng mẹ Long luộc để cô mang về trường, để dành ăn sau khi nhà ăn đóng cửa, có

thể ăn để chống đói. “Cạch” một tiếng, cô đập quả trứng lên trên bàn,

“Em không thích ăn trứng gà, không phải vì đó là trứng của con gà đen đẻ hay do trứng của con gà trắng đẻ, mà chỉ vì nó là trứng gà, em không

thích mùi vị của nó, chỉ vậy thôi, chị hiểu không?”

Long Vịnh Thanh nhìn quả trứng luộc bị đập vỡ đó, nhìn sững sờ, mãi một lúc sau mới quay đầu, mỉm cười với Vịnh Lục.

Vịnh Lục xách túi bước ra khỏi cửa, đi được vài bước lại liền quay ngoắt

lại, lấy quả trứng gà bị đập vỡ đó nhét vào lại trong túi, quay đầu nhìn Long Vịnh Thanh, “Mặc dù em không thích ăn trứng luộc, nhưng nó cũng có ưu điểm của nó, có chất dinh dưỡng này, ăn vào đỡ đói mà lại rất tiện

lợi này, nó tốt hơn nhiều so với mấy thứ được đóng gói đẹp như mì gói và bánh mì, em thà chọn nó còn hơn. Cho nên, chị đừng suy nghĩ linh tinh

nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào.”

Đừng suy nghĩ linh

tinh, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào. Đây có lẽ là những lời nói ấm áp nhất trong cuộc đời của Vịnh Lục dành cho cô. Long Vịnh Thanh gật

đầu thật mạnh, sống mũi cay cay, cố gắng kìm nén bản thân mình lại,

không cho nước mắt trào ra.

4.

Sau khi Vịnh Lục đi, Triệu

Ngôn Từ, từ thành phố S chạy về như một cơn lốc, hỏi cô tại sao đột

nhiên nghỉ học? Hỏi cô tại sao không có nghĩa khí? Không nói một lời

nào, vứt anh ở lại thành phố S một mình, như vậy là thế nào?

Long Vịnh Thanh thực ra chẳng còn sức lực để giải thích cho anh nghe mọi

chuyện xảy ra gần đây, hơn nữa cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của

anh. Nhìn thấy Ngôn Từ, cô lại không kìm được nhớ đến Triệu Ngôn Thuyết, nghĩ đến khi cô tuyệt vọng nhất, cần sự giúp đỡ nhất, cần có người ở

bên cạnh cô nhất, lại không phải là anh, cảm thấy đau đớn trong lòng. Để cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô không nói lời nào với Triệu Ngôn Từ,

đóng cửa lại, để anh đứng ngoài cửa.

Triệu Ngôn Từ đâu phải kiểu

người giỏi giải câu đố đâu. Anh tức tối đứng gõ cửa, Quan Quan ngăn anh

lại, kéo anh sang một bên, kể ngắn gọn cho anh nghe về thân thế của Long Vịnh Thanh và Lâm Quốc Đống, lúc này Triệu Ngôn Từ mới yên lặng trở

lại, đốt cho mình một điếu thuốc, thái độ bần thần, liên tục nhả ra mấy

vòng khói thuốc.

“Thảo nào, Vịnh Lục và Vịnh Thanh chẳng giống

nhau chút nào.” Anh đứng dựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn trời, “Thực ra có

phải là ruột thịt hay không, có liên quan gì đâu? Chúng ta đâu có để ý

đến cái đó.”

“Đương nhiên là chúng ta đều nghĩ như vậy, chính như vậy nên chúng ta không thể nào hiểu được cảm giác của chị ấy, việc này

có xảy ra với chúng ta đâu.” Quan Quan đứng bên cạnh Ngôn từ, cũng với

tư thế đó, đứng dựa người vào cửa, quay đầu nhìn cây ngân hạnh ngoài

cửa, trên cây đã có một cành cây rất to. Mặc dù nó rất to, nhưng theo

Quan Quan ước lượng thì chắc chắn rằng, nó không thể nào nâng đỡ được cơ thể trưởng thành của họ được nữa.

“Cũng đúng.” Triệu Ngôn Từ h