
ong đại học.”
“Đây là tự ngược đãi bản thân.” Long Vịnh Thanh
không hiểu. Nếu như là cô, cái nơi mà làm cho cô đau khổ, xót xa, chắc
chắn cô sẽ đi khỏi đó thật xa, chạy trốn còn không kịp, làm sao mà quay
trở về được?
“Cho dù là ngược đãi cũng chẳng sao cả.”
Căn
hộ mà Quan Quan thuê ở bên ngoài đó gần như trở thành địa điểm đến của
riêng Long Vịnh Thanh. Chỉ cần không có tiết học, cô đều ở đó, dù sao ở
đó cũng có phòng của cô, muốn ở bao lâu thì ở. Chỉ tiếc rằng hai người
đều không biết nấu ăn, cho dù trong phòng bếp có đầy đủ đồ nghề nấu ăn
nhưng cũng chỉ bày biện ra như thế thôi, đói bụng thì gọi người mang
đến, hoặc là xuống dưới tiệm bán thức ăn nhanh ở dưới lầu giải quyết.
Lúc này hai người đang ở trong nhà, đợi người mang bánh Pizza đến, Long
Vịnh Thanh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, còn Quan Quan thì đang ngồi trên
thảm xem tivi. Câu chuyện nói đến đây, đột nhiên chuông cửa vang lên, có lẽ là người giao thức ăn đến, anh đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay
đầu nói với Long Vịnh Thanh: “Tự ngược đãi cũng không sao, bởi vì em rất khỏe mạnh.”
Ăn xong bánh Pizza, cũng chẳng biết mùi vị thế nào,
Long Vịnh Thanh không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ buồn chán nằm trên sofa, nhìn ngơ ngẩn vào cái điện thoại ở trong phòng.
Thực ra từ rất lâu trước đây, cô đã nghĩ, có nên gọi điện thoại chất vấn Triệu
Ngôn Thuyết hay không? Hỏi anh rằng, anh và cô Giang Lệ Vũ rốt cuộc có
quan hệ gì với nhau? Được thôi, cho dù không có Giang Lệ Vũ, cho dù cô
tin tưởng anh một trăm lần trăm không phản bội cô, nhưng mà cuối cùng là vì nguyên nhân gì? Sự việc của Lâm Quốc Đống xảy ra lâu như vậy rồi,
anh chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại đến? Giận dỗi cũng nên có giới
hạn chứ, trong hoàn cảnh này, chẳng nhẽ lại bắt cô đi tìm anh giảng hòa? Trong chuyện này, rốt cuộc là cô đã làm sai điều gì? Tại sao lại phải
chịu uất ức như vậy chứ?
Quan Quan cất bánh Pizza còn thừa lại
vào trong tủ lạnh, Long Vịnh Thanh nằm bò trên ghế, ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh. Cũng không biết dây thần kinh nào của cô có vấn đề,
đột nhiên nói một câu không suy nghĩ, “Quan Quan, chúng ta cưới nhau
quách đi cho xong. Chúng ta mà cưới nhau, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Tay của Quan Quan run lên, hộp bánh Pizza ở trong tay suýt nữa rơi xuống
nền nhà, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, quay đầu cười với cô,
“Thế anh Ngôn Thuyết thì sao?”
“Cứ để cho anh ta đi chết đi, tình yêu gì gì đó, cũng chết hết đi cho rồi.” Long Vịnh Thanh nghe nhắc đến
tên của Triệu Ngôn Thuyết, tự nhiên trở nên bực bội chết đi được, vớ lấy cái gối úp lên đầu mình, hét lên ầm ĩ, “Yêu đương cái nỗi gì, cái tên
Triệu Ngôn Thuyết khốn khiếp đó, chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại cho
chị, chị dựa vào cái gì mà phải nhớ đến hắn? Dựa vào cái gì?”
“Chị Vịnh Thanh, chị dừng có ích kỷ như vậy nữa có được không? Chị không cần tình yêu, nhưng mà em lại cần đó...” Quan Quan lấy một chai cô ca ở
trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết nửa chai, tay phải bóp vào điện thoại di động ở trong túi quần, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không lấy
ra.
Đó là điện thoại di động anh mới mua được, lắp sim điện thoại cũ của Long Vịnh Thanh. Vốn là định mang đến cho cô một niềm vui bất
ngờ, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại đột nhiên không muốn lấy ra,
để cho cô đoạn tuyệt quan hệ với thế giới bên ngoài cũng tốt. Ít nhất,
trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn thuộc về anh. Nghĩ đến đây, anh nhướng khóe môi lên, vuốt ve điện thoại ở trong túi, nhẹ nhàng gỡ cục
pin của điện thoại ra.
Buổi chiều, Long Vịnh Thanh có tiết học,
Quan Quan đưa cô đến cổng trường rồi quay trở về. Long Vịnh Thanh bước
vào trong lớp học, mười phút sau lại quay trở ra, vòng qua con đường nhỏ đằng sau các lớp học, ở đó có một người đang đợi cô.
Là Lâm Quốc Đống.
Khoảng thời gian này, Lâm Quốc Đống không làm phiền người nhà của Long Vịnh
Thanh là vì, Long Vịnh Thanh cảnh cáo ông, nếu như còn đến quấy rối gia
đình họ Long, thì cả đời này, cô sẽ không xuất hiện để gặp ông nữa, nếu
như ông bình tĩnh, giữ được cuộc sống bình an, thoải mái cho gia đình
nhà họ Long, như vậy họ còn có thể bí mật gặp gỡ nhau một hai lần.
Mẹ Long nói Lâm Quốc Đống chẳng phải người tốt đẹp gì, đương nhiên là cô
tin, nhưng trước mặt cô, Lâm Quốc Đống lúc nào cũng rất dè dặt, nói
chuyện cũng rất cẩn thận, chỉ sợ chọc tức cô, điều này, có chút gì đó
giống với ba Long, chắc hẳn là xuất phát từ tình yêu của ba dành cho con gái. Mẹ Long kiên quyết phủ nhận Lâm Quốc Đống không phải ba ruột của
cô, nhưng mỗi lần gặp mặt, Lâm Quốc Đống đều năm lần bảy lượt thề thốt,
ông tuyệt đối là ba ruột của cô, bởi vì ông là người đàn ông đầu tiên
của mẹ ruột cô, ông có niềm tin vào điều đó. Suy nghĩ của Long Vịnh
Thanh ngày càng rối như tơ vò, dần dần không biết nên tin tưởng vào ai
nữa.
“Khi chú và mẹ con thích nhau, mới có mười tám tuổi, lúc đó
mẹ con là bảo mẫu của nhà chú, lớn hơn chú hai tuổi, sau này ba chú biết chuyện của chú và mẹ con liền đuổi mẹ con ra khỏi nhà, nhưng mà chú và
mẹ con vẫn lén lút gặp nhau, s