Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323835

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

oại di động của bạn học, gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, nhưng không ngờ, người nghe máy lại là mẹ Triệu.

“Vịnh Thanh à, cháu tìm Ngôn Thuyết hả? Ủa, cháu không biết hả? Ngôn Thuyết

đi Mỹ làm cái gì mà trao đổi sinh viên gì gì đó, đi khoảng nửa năm rồi,

hết hè mới về, đến nước Mỹ rộng lớn như thế, bác nói với ba Triệu mua di động mới cho Ngôn Thuyết, máy cũ giữ lại để bác dùng, cháu có việc gì

không?”

Giọng nói của mẹ Triệu truyền sang, Long Vịnh Thanh nghe

mà cứ như từ một thế giới nào vọng đến, cô nhìn điện thoại trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói một câu, “Không có việc gì ạ.” Sau đó muốn ngắt điện thoại, mẹ Triệu đột nhiên gọi cô lại, “Vịnh Thanh này, việc của cháu,

bác đã nghe Ngôn Từ nói rồi, kỳ thực bác cũng chẳng biết phải nói gì,

cũng chỉ biết nói là ông trời trêu ngươi, cháu cũng đừng để ý làm gì.

Còn nữa, đó là... Nếu như cháu không có việc gì, thì đừng tìm Ngôn

Thuyết nữa, ba nó đã bắt đầu liên hệ cho nó một trường đại học ở nước

ngoài, muốn nó sang năm, hoặc sang năm nữa đi du học. Dù sao đi nữa học ở nước ngoài về cũng sẽ có tiền đồ hơn là học ở trong nước, cháu thấy thế có đúng không? Nếu như không có việc gì quan trọng, những việc chơi bời gì gì đó thì thôi, đừng tìm nó nữa. Còn nữa, việc cháu tìm Ngôn Thuyết, nhất định không được nói với ba của Ngôn Thuyết, gia đình họ Triệu có

thù oán với gia đình nhà họ Lâm. Năm đó, gia đình nhà bác chưa ra đây

làm ăn, ông Lâm chủ tịch thị trấn nhận tiền hối lộ, chung vốn với người

khác mở một mỏ than trái phép, ngang nhiên cho người đến đào mộ phần của dòng họ Triệu lên, đến mộ của bà nội Triệu Ngôn Thuyết cũng bị xới

tung. Cái gì đình họ Lâm đó, có người làm to từ đời này sang đời khác,

vừa có tiền của vừa có quyền lực, nhà bác không làm gì được họ, nhưng ít nhất, cũng không thèm qua lại với người nhà họ Lâm...”

Long Vịnh Thanh thở dốc, hơi thở ngày càng gấp gáp, cổ họng khô cứng lại, đau

đớn. Để tránh không cho bản thân mình bật khóc thành tiếng vì tủi thân,

cô vội vàng lấy cớ ngắt điện thoại, “Cháu xin lỗi bác Triệu ạ, cháu còn

có tiết, cháu ngắt máy trước đây ạ.”

Tắt điện thoại xong, cô lê

bước vào phòng học, ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu ở chỗ ngồi của mình, dần

dần mới hiểu ra một số chuyện. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao Triệu

Ngôn Thuyết cứ khăng khăng không muốn công khai quan hệ giữa hai người,

cứ bí mật yêu cô như thế, không chỉ vì Triệu Ngôn Thuyết, nguyên nhân

chính là ở mẹ Triệu, mẹ Triệu tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ngôn Thuyết

yêu đương với loại người như cô, Triệu Ngôn Thuyết là một người con có

hiếu, anh sợ đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ Triệu, lo sợ phải đưa ra

lựa chọn giữa mẹ Triệu và cô, xét cho cùng, hai người chơi với nhau từ

nhỏ, và sau đó lớn lên, yêu nhau, kết hôn với nhau là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cô vốn dĩ cho rằng, nếu như cô mang họ Lâm, trở thành

tiểu thư của gia đình họ Lâm thì mới có thể xứng lứa vừa đôi với anh,

bậy giờ đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng qua đó là bởi vì cô cảm thấy tội

nghiệp bản thân mình nên mới có một giấc mơ như vậy.

Cô chống cằm ngồi đờ người ra đó, dần dần nhận ra khoảng cách giữa hai người, chầm chậm thở dài một cái.

Mấy ngày tiếp theo đó, Long Vịnh Thanh cũng không biết là mình đã sống như

thế nào nữa, chuồn học hai ngày liền, ru rú ở trong nhà của Quan Quan,

cô cố gắng hết sức để mình có thể trở thành một cây nấm bị lên mốc. Quan Quan chạy hết cả thành phố S, mua về tất tần tật những món ăn cô thích, Long Vịnh Thanh vẫn không hề nhúc nhích, không ăn không uống, không ngủ không chơi, mọi hoạt độngcủa cơ thể hầu như bị ngưng trệ lại.

“Chị Vịnh Thanh, chị ăn một chút gì đi, chị mà không ăn uống nữa là em gọi

xe cấp cứu đấy...” Quan Quan bưng một đĩa thịt bò sốt tiêu ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, cảm thấy trái tim mình cũng đau đớn theo cô, “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ không nói với em được à?”

“Nói với em, em có thể thay hết máu trong người này

của chị được không?” Long Vịnh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, hai quầng mắt

sưng lên, đen thui, làm cho cả khuôn mặt cũng trở nên tái mét, “Em có

thể xóa hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây không? Em nói cho

chị biết, có phải chị chỉ gặp ác mộng thôi, phải không?”

Quan

Quan trầm mặc không nói, từ từ đứng dậy, cho đĩa cơm thịt bò sốt tiêu

đang cầm trên tay vào lò vi sóng, hâm lại cho ấm. Khi quay trở lại, đĩa

cơm thịt bò đang bốc hơi nghi ngút, anh đưa đĩa cơm lại trước mặt cô,

nói: “Ăn hết cái này đi, ăn xong rồi, em sẽ nói cho chị biết, làm thế

nào để thoát ra khỏi cơn ác mộng.”

Long Vịnh Thanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quan Quan, trên khuôn mặt của anh không hề biểu lộ ra

chút cảm xúc nào, cô không hiểu lời anh vừa nói, cũng không đả động gì

đến đĩa cơm, mở đôi môi khô khốc ra hỏi: “Có thể tỉnh dậy từ cơn ác mộng được thật sao?”

“Em nói được là chắc chắn được.” Quan Quan gật

đầu, “Việc chị lén lút gặp gỡ Lâm Quốc Đống, em cũng sẽ không nói cho ba mẹ Long biết đâu.”

“Làm sao em biết được...” Cô kinh ngạc, nhưng cơ thể yếu ớt của cô không cho phép cô