
ản. Đối với những người không đi học cấp ba đầy đủ, những trường đại
học có thể tiếp nhận họ thực sự là rất có hạn. Cũng may thành tích học
tập của Quan Quan rất khá, có một trường đại học tốt muốn nhận anh, lần
này trở về, anh phải đến trường đại học đó để liên hệ các thủ tục nhập
học có liên quan.
Thực tế là trước đây, chú Quan Dịch Phong, ba
của Quan Quan cũng đã mấy lần ngỏ ý muốn đón anh đến Anh để học, cũng
vào đúng thời điểm Quan Nhã Dương đang chuẩn bị đến anh học nghiên cứu
sinh, ông muốn nhân cơ hội này để ba cha con được đoàn tụ. Nhưng Quan
Quan nhận điện thoại rồi chỉ cười cười, nói với Quan Dịch Phong ở phía
bên kia điện thoại: “Con đã quen với việc tự mình lo việc của mình rồi,
đoàn tụ hay không thì cũng thế cả thôi, chúng ta cứ tiếp tục sống theo
cách trước đây, cũng không phải là không tốt.”
Long Vịnh Thanh ở
bên cạnh nghe những lời nói nhàn nhạt này của anh, không kìm được thở
dài một tiếng, “Trước đây em toàn gọi điện thoại cho chú Quan, nói rằng
em muốn đoàn tụ với họ, muốn người nhà được ở cùng với nhau, bây giờ lại đổi chỗ cho nhau, em biến thành người không cần đến họ.”
“Ngày
còn nhỏ, mỗi lần gọi điện thoại bị ba từ chối xong, em đều nghĩ, có phải mình quá không hiểu chuyện, cứ thích bám lấy người khác hay không, thế
là em liền cố gắng bạt mạng, ra sức suy nghĩ cố gắng sống độc lập, cố
gắng để trở thành một người lớn có thể tự mình giải quyết được tất cả
mọi việc. Bây giờ, cuối cùng em cũng đã có thể sống tự lập, cũng đã làm
ông ấy được thỏa mãn, không bám lấy ông ấy nữa, một mình cũng có thể
sống rất tốt. Nhưng mà, ông lại muốn biến em trở lại như ngày còn nhỏ,
đây không phải là quá ích kỷ sao?” Quan Quan xếp quyển sách cuối cùng
vào trong hành lý, lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di
động mới tinh, nhét vào tay của Long Vịnh Thanh, “Điện thoại mới này
dùng số điện thoại cũ của chị, em lén lút mua, không ai biết cả đâu, chị giấu cho kỹ một chút, cảm thấy không vui thì cứ gọi điện thoại cho em.”
Long Vịnh Thanh nắm chặt điện thoại, bàn tay không kìm được run lên, “Quan
Quan, đợi có kết quả xác nhận quan hệ rồi... Nếu như, chị đúng là con
gái của Lâm Quốc Đống, em có thể đưa chị đi Nhật Bản không?”
Quan Quan nhìn khuôn mặt trắng bệch bởi mấy hôm nay bị ức chế và căng thẳng
của cô, cảm xúc trên khuôn mặt gần như ngừng lại mấy phút, cuối cùng vẫn nhướn môi lên, cười với cô, “Được, đến lúc đó, đến lượt chị qua đó học
đại học với em.” Nói xong, anh xách hành lý đi ra, đi được vài bước,
quay đầu lại, “Đừng ép bản thân mình quá, chỉ cần còn có em, chị mãi mãi không bao giờ bị dồn vào ngõ cụt.”
Quan Quan quay về Nhật Bản,
Vịnh Lục nghỉ hè về nhà, trở thành người giám hộ thứ hai của Long Vịnh
Thanh. Bình thường Long Vịnh Lục cũng không thích ra khỏi nhà, chỉ khi
nào Triệu Ngôn Từ đến nhà của gia đình họ Long, đôi lúc mới đi ăn uống,
hát karaoke cùng với họ, chỉ đáng tiếc là, gần đây, Triệu Ngôn Từ cũng
bị ngăn cấm của gia đình họ Triệu, không cho anh tiếp cận với Long Vịnh
Thanh, cho nên, cũng đã lâu rồi họ không gặp nhau.
Triệu Ngôn
Thuyết đương nhiên là vẫn bặt vô âm tín, nghe Vịnh Lục nói, việc trao
đổi nghiên cứu sinh của trường đại học Q với trường đại học California
của Mỹ lần này số lượng sinh viên có hạn, cả khoa tài chính cũng chỉ có
hai người, là anh ấy và Giang Lệ Vũ được đi mà thôi. Nói đến đây, Vịnh
Lục tỏ ra có chút gì đó rất ngưỡng mộ, Long Vịnh Thanh để ý hỏi: “Thành
tích học tập của em giỏi như vậy, tại sao không tranh thủ một suất mà
đi?”
“Gia đình mình làm gì có nhiều tiền dư giả như thế? Chỉ mỗi
tiền học phí của hai chị em mình thôi cũng đã đủ cho ba mẹ vất vả rồi.”
Long Vịnh Lục ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cô, cầm lấy quyển sách, đi về
phòng học bài.
Long Vịnh Thanh cúi đầu ngồi trên ghế sofa, không nói gì nữa, hình như còn trở nên trầm lặng hơn trước đây nữa.
Buổi tối trở về phòng ngủ, cô lén lút lấy điện thoại mà Quan Quan dúi vào
tay cô ra, nhắn tin cho Lâm Quốc Đống, “Nếu cháu nhận chú là ba, chú có
thật sẽ đưa cho cháu rất nhiều tiền?”
Tin nhắn rất nhanh đã được
trả lời, Lâm Quốc Đống cảm thấy rất vui và hưng phấn vì cô đã chủ động
nhắn tin cho mình, “Đương nhiên, đương nhiên rồi, cháu là con gái duy
nhất của chú, toàn bộ tài sản của chú, trong tương lai, tất cả đều là
của cháu.”
“Đợi có kết quả xác định quan hệ cha con, nếu như cháu quả đúng là con gái của chú, trước tiên chú có thể đưa Vịnh Lục ra nước ngoài du học, chi trả toàn bộ chi phí du học ở nước ngoài cho Vịnh Lục
được không?”
“Được chứ, được chứ, chỉ cần cháu là con gái của chú, cái gì chú cũng nghe theo lời cháu.”
Đọc đến đây, Long Vịnh Thanh mới miễn cưỡng nở một nụ cười, đây chính là
kết quả tồi tệ nhất mà cô đã từng suy nghĩ. Nếu như cô đúng thật là con
gái của Lâm Quốc Đống, thế thì mối quan hệ của cô và Triệu Ngôn Thuyết
cũng sẽ thực sự chấm dứt, cũng không thể nào ở lại thôn Long Sơn này
được nữa, cô sẽ đi Nhật Bản với Quan Quan, vậy thì ít nhất, trước khi cô đi, cô cũng sẽ thay gia đình họ Long, thay Vịnh Lục làm một vi