
bao giờ rời xa em lâu như vậy nữa, Vịnh Thanh, anh thật sự rất nhớ em.”
Long Vịnh Thanh vốn đang định vùng vẫy để thoát ra khỏi
anh, nhưng những lời anh nói giống như bỏ bùa mê, làm cả người cô tê
cứng lại, không nhúc nhích nổi. Họ dán sát vào nhau, rất gần, cô dựa vào trước ngực anh, có thể nghe rất rõ ràng tiếng tim đập của anh đang hòa
nhịp với tiếng tim đập của cô, dần dần làm cho cô cảm thấy mê muội,
không còn phân biệt nổi cuối cùng trái tim của người nào nhớ người kia
nhiều hơn, không kìm chế được mà kêu gào lên trong cơ thể của họ.
Ăn xong mì Vịnh Lục nấu, Long Vịnh Thanh liền tìm một bộ quần áo của Quan
Quan để lại đưa cho Triệu Ngôn Thuyết, để anh đi tắm rửa trước, còn mình thì ở lại dọn dẹp. Vịnh Lục ăn xong trước họ, bây giờ đang ôm một quyển sách, từ trong phòng bước ra nhìn Long Vịnh Thanh, rất có hứng khởi hỏi cô: “Anh Ngôn Thuyết quan tâm chị thật đấy, vì chuyện của chị mà dám âm thầm trốn ba Triệu và mẹ Triệu chạy từ Mỹ về đây, anh Ngôn Từ hình như
cũng vì chuyện của chị mà cãi nhau với ba Triệu và mẹ Triệu. Họ đều đối
xử tốt với chị như vậy, còn chị thích ai hơn? Hay là, có khi nào chị
thích Quan Quan không nhỉ?”
Rốt cuộc là cô thích ai?
Long Vịnh Thanh nghe đến vấn đề này, cũng ngẩn ngơ mất một lúc.
Nếu như bí mật về thân thế của cô không bị nổi lên khỏi mặt nước, vĩnh viễn chỉ là một cái xương cá trong lòng cô mà thôi, vậy thì, sau bao nhiêu
lâu yêu đương với Triệu Ngôn Thuyết, hôm nay Vịnh Lục hỏi cô, cô nghĩ
rằng cô sẽ nói đúng theo sự thật, cô yêu Triệu Ngôn Thuyết, nhưng bây
giờ, cô lại có chút gì đó không dám chắc chắn, cô không nhìn thấy tương
lai, bắt đầu cảm thấy mông lung.
Cô đứng bên cạnh bàn tần ngần
một lúc, sau đó quay người bưng chén bát vào trong nhà bếp. Vịnh Lục
thấy cô không trả lời, cũng không hỏi nữa, mặt mày buồn bã quay về phòng học bài.
Rửa chén xong, cô quay trở về phòng mình, Long Vịnh
Thanh cảm nhận được điện thoại di động trong túi áo rung lên một cái, cô biết đó là tín hiệu của tin nhắn trong máy di động của cô, bỗng nhiên
cô có chút căng thẳng, khi lấy máy di động ra, tay cô cũng hơi run lên.
Quả nhiên là tin nhắn của Lâm Quốc Đống, nội dung của tin nhắn rất đơn
giản, chỉ có một câu: Lấy được kết quả rồi, gặp nhau ở ngọn núi phía
sau.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý trực tiếp nhìn thấy kết quả, nhìn
thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại di động, cảm thấy có chút thất
vọng, cô muốn nhanh chóng biết được kết quả, nhưng mà cũng lại có chút
sợ hãi khi biết kết quả, do dự một lúc, trả lời một tin nhắn: Trực tiếp
nói kết quả cho cháu.
Tin nhắn gửi đi rất lâu mà không thấy tin
nhắn nào trả lời, Long Vịnh Thanh càng đứng ngồi không yên. Đang do dự
không biết có nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi hay không thì đúng lúc
này, điện thoại di động lại rung lên: Cháu đến ngọn núi phía sau, chú
muốn gặp mặt cháu một lát, đồng thời cho cháu xem ảnh của mẹ cháu luôn.
Đưa ảnh của mẹ cho cô xem, chẳng nhẽ là, kết quả đã nói rõ, cô chính là con gái của Lâm Quốc Đống? Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ, thậm chí cô
cũng đã suy tính đường lui cho mình rồi, nhưng khi những suy nghĩ này
chạy thẳng vào đầu óc cô, Long Vịnh Thanh vẫn có chút gì đó không thể
chấp nhận được, cảm giác giống như có một chậu nước đá đang dội thẳng
xuống đỉnh đầu, cả người lạnh run từ đầu đến chân.
Cô hít thở
thật sâu mấy cái, để tự mình an ủi trong lòng. Cũng có thể đó là do Lâm
Quốc Đống cố tình tự huyễn hoặc, việc này cũng có thể có khả năng ngược
lại, đi gặp Lâm Quốc Đống đi, đi gặp mặt ông ta một lần cũng tốt, nói
tất cả mọi việc cho rõ ràng. Với suy nghĩ như vậy, cô nhét điện thoại di động vào túi quần, bước về phía cổng, đi đến trước phòng tắm, cô suy
nghĩ một lúc, rồi gõ cửa nói với Triệu Ngôn Thuyết đang ở trong đó,
“Triệu Ngôn Thuyết, bây giờ em đi gặp một người, việc của chúng ta đợi
em về rồi nói tiếp, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh đâu, có
tha thứ được cho anh hay không...” Cô nói đến đây, ngừng lại một lúc,
cắn vào môi dưới, “Thôi được rồi, tất cả mọi việc đợi em về rồi hẵng nói vậy.”
Triệu Ngôn Thuyết vừa tắm xong, nghe thấy tiếng của Long
Vịnh Thanh, vội vàng vớ lấy bộ quần áo mặc lên người, vừa mặc vừa hét
lên với người đang đứng ngoài cửa: “Em đi đâu vậy hả? Đợi anh một lát,
anh đi cùng với em.”
“Em đến ngọn núi phía sau gặp một người, rất gần... cũng rất nhanh. Anh không cần đi với em đâu, việc này chỉ một
mình em đi được thôi.” Long Vịnh Thanh không đợi anh mặc xong quần áo,
liền hạ quyết tâm, quay người chạy thẳng ra khỏi cổng nhà.
Hai
bên con đường từ thôn Long sơn dẫn ra ngọn núi phía sau đều là đất trồng trọt của người trong thôn làng, bây giờ đang đúng vào giữa mùa hè, các
loại rau củ của mùa hè đang lên rất tươi tốt, đập vào mắt là những vạt
rau xanh mướt mát mênh mông, nhiều chỗ còn được điểm tô thêm bởi những
các loài hoa dại đủ màu sắc. Cảnh tượng đó cho dù có sống trong thành
phố bao nhiêu lâu cũng không thể nào nhìn thấy được. Trước đây, mỗi lần
đi trên con đường này, cô đều nhìn quanh nhìn quất, rồi cực kì t