
hô thiển thò tay ra hái dưa leo của nhà ai đó trồng bên đường, cho luôn vào
miệng, nhai ngấu nghiến, bây giờ rõ ràng là không có tâm trạng đó, chỉ
biết cúi đầu cắm cúi chạy suốt trên con đường nhỏ, từ trong thôn chạy
đến dưới chân núi chỉ mất mười lăm phút.
Ngọn núi thấp phía đằng
sau thôn, vốn dĩ là không cao, từ chân núi leo lên đỉnh núi, nhiều nhất
cũng chỉ mất mười mấy phút, Long Vịnh Thanh leo một hơi lên đến nơi,
ngay lập tức nhìn thấy Lâm Quốc Đống trên đỉnh núi. Lâm Quốc Đống đang
ngồi trên một cành cây khô quay lưng về phía cô, trong tay đang cầm một
túi giấy màu da bò, sống lưng thẳng đứng, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quốc Đống, cũng không biết ông đang nghĩ gì.
Long Vịnh Thanh
bước qua đó, trên đường đi giẫm vào mấy cành cây khô, những âm thanh
“răng rắc” đó không hề làm ảnh hưởng đến Lâm Quốc Đống, cuối cùng cô gọi ông một tiếng, Lâm Quốc Đống mới đột nhiên bừng tỉnh, chầm chậm quay
người qua.
“Ủa... Chú... Chú làm sao vậy ạ:” Vừa nhìn thấy dáng
vẻ của Lâm Quốc Đống, Long Vịnh Thanh hết hồn, Lâm Quốc Đống trước mặt
cô đây, đầu tóc bù xù, kính mắt cũng không biết là đã đánh rơi ở nơi
nào, đôi mắt đỏ ngầu, cà vạt bị kéo xuống hơn một nửa, vắt va vắt vẻo
trên cổ, áo sơ mi có lẽ là bị vướng vào cành cây, có mấy nơi bị rách lỗ
chỗ, cả người không hề có một chút sức sống nào, cứ ngồi thẳng đơ ra đó. Long Vịnh Thanh hỏi Lâm Quốc Đống một câu, không thấy ông trả lời, thế
là tiếp tục hỏi: “Tại sao chú lại ra nông nỗi này? Báo cáo đâu? Cháu
muốn biết kết quả."
“Hết rồi, cái gì cũng hết rồi...” Lâm Quốc
Đống nhìn về phía trước, tự lẩm bẩm một mình, lẩm bẩm một lúc, rồi đột
nhiên cười “ha ha” lên hai tiếng: “Mỹ Vân, em đúng là quá tàn nhẫn, tàn
nhẫn thật đấy.” Sau đó, đột nhiên ôm lấy đầu, khóc rống lên.
Long Vịnh Thanh thấy Lâm Quốc Đống cứ như người điên, vừa lẩm bẩm lại vừa
khóc vừa cười làm cho cô càng thấy sợ hơn, lùi về phía sau hai bước, lại hỏi tìếp: “Chú... Rốt cuộc chú có ý gì... Mau đưa báo cáo cho cháu
xem.”
Lúc này, Lâm Ouốc Đống mới chầm chậm đưa tay lên, mở cái
túi màu da bò ra, “loạt xoạt loạt xoạt” đồ hết mọi thứ từ trong đó ra,
trong đó có mấy tờ báo cáo to như tờ giấy A4 và một tập ảnh, bị đổ ra
như thế, toàn bộ bị rớt ra lung tung trên nền đá sỏi của đỉnh núi, một
cơn gió thổi đến, ngay lập tức bị thổi đi tứ tung. Long Vịnh Thanh đang
nôn nóng xem báo cáo, hốt hoảng chạy đuổi theo nhặt, nhặt một lúc lâu
mới gom được hết các tờ giấy A4 và mấy tấm ảnh kia về lại được.
Những tấm nãy có lẽ được chụp lâu lắm rồi, ở các góc ảnh đã có chỗ bị ố vàng, nội dung của những tấm hình này đa số là ảnh chụp chung của Lâm Quốc
Đống và một cô gái, người con gái đó có mái tóc gọn gàng như của học
sinh, xem ra khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, quả thật rất giống
với Long Vịnh Thanh bây giờ. Bây giờ Long Vịnh Thanh mới hiểu được, tại
sao Lâm Quốc Đống lại bảo cô giống hệt mẹ ruột, hóa ra không phải là lừa cô.
Có điều bây giờ cô chẳng có tâm trạng xem ảnh, cô muốn biết
kết quả của việc giám định quan hệ cha con, thế nên vội vang cúi đầu lật tìm báo cáo.
Phần trên là một loạt các thuật ngữ chuyên ngành mà cô đọc không hiểu, cô nín thở, lật từng trang từ trang để đọc, cuối
cùng một trong những trang giấy đó, có một hàng cuối cùng ghi rõ kết quả giám định của bệnh viện: Người được giám định không có quan hệ cha con.
Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con...
Long Vịnh Thanh nhìn thấy hàng chữ này, nỗi vui mừng khôn xiết trào dâng lên trong lòng, lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể của cô. Cô có chút
không tin tưởng vào mắt của mình, ra sức dụi dụi mắt, đọc lại một lần
nữa, vẫn là dòng chữ đó: Ngườì được giám định không có quan hệ cha con.
Cô cầm lấy mấy tờ giấy báo cáo đó, chỉ cảm thấy cả người đang toát mồ hôi
ra, cô hít vào thở ra, hít vào thở ra từng đợt, mới dần dần cảm thấy trở lại với thực tại, nhướn môi lên, nở một nụ cười mừng vui.
“Chú
không phải là ba của cháu.” Cô đưa báo cáo lại cho Lâm Quốc Đống, còn
cẩn thận chỉ vào hàng chữ đó cho Lâm Quốc Đống xem, nhấn mạnh lại: “Chú
xem cho rõ đây này, chú không phải là ba của cháu, sau này chú đừng đến
nhà cháu nữa, đừng có đến quấy rầy cháu nữa.”
“Đồ đê tiện...” Lâm Quốc Đống hoàn toàn không để ý đến những lời cô nói, vội vàng chụp ngay mấy tờ báo cáo trên tay của Long Vịnh Thanh như một gã điên, hằn học xé nát mấy tờ giấy đó, sau đó đưa tay lên tát cho cô một cái, cái tát đó
quá mạnh, mạnh đến nỗi làm cho Long Vịnh Thanh hoa hết cả mắt mũi. Còn
chưa hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cô lập tức bị Lâm
Quốc Đống túm lấy tóc, kéo về phía ông, “Ngô Mỹ Vân, mày đúng là quá đê
tiện, chia tay với tôi là đi tìm ngay người đàn ông khác, còn sinh con
cho hắn ta, nó không phải con của tôi, thế rốt cuộc nó là con của ai hả? Mày nói đi, nói đi...”
“Ông làm gì thế? Thả tôi ra, tôi không
phải là Ngô Mỹ Vân...” Long Vịnh Thanh trước hết là bị tát một cái, một
bên má vẫn đang đau rát, vẫn nóng ran lên, tiếp sau đó là bị túm lấy
tóc, bị kéo, bị giật t