
chỗ, nhưng bàng
hoàng nhận ra ghế ngồi toàn hội trường đã bị chiếm hết. Không chỉ thế mà ngay cả lối đi cũng bày đầy những chiếc ghế nhựa, ghế gỗ, ngoài việc
dán tên và lớp ra, còn trịnh trọng viết thêm một câu: “Các bạn đến muộn
nếu không chịu thua mà định dời ghế xin hãy tự trọng, chư vị thánh thần
đang ở trên trời dòm ngó các bạn!!!”.
Ba dấu chấm than cuối câu rất trịnh trọng, khiến người đọc chỉ biết cười xòa.
“Có cần khoa trương thế không?”. Nghe Tiểu Dư và Lộ Dương kể lại, Trác Yến
há mồm trợn mắt: “Trương Nhất Địch lại có ảnh hưởng lớn vậy ư?”.
Tiểu Dư vô cùng rầu rĩ: “Làm ơn đi, đừng có nói tỉnh bơ như vậy! Cậu tưởng
nữ sinh toàn trường đều biến thái được như cậu mà có cơ hội làm bạn trên mạng với Trương Nhất Địch hay sao?”. Cô nàng thở dài thườn thượt:
“Haizzz, lúc này đây, tớ chỉ muốn lấy số QQ của Trương Nhất Địch ra để
đổi lấy chỗ ngồi thôi! Làm sao đây làm sao đây! Văn Tĩnh cậu mau khống
chế tớ đi! Tớ sợ tớ chịu không nổi sẽ bán đứng Trương Nhất Địch mất!”.
Sực nghĩ ra điều gì, cô lao đến tóm lấy cánh tay Trác Yến lắc lấy lắc
để: “Văn Tĩnh! Tớ nhớ mỗi tuần vào lúc này cậu đều trò chuyện với anh
ấy! Xem như tớ xin cậu! Cậu chịu khó thương lượng với Trương Nhất Địch
được không? Xin anh ấy cho bốn chỗ ngồi thôi!”.
Trác Yến mặt
cứng đơ nhìn cô bạn: “Bà chị à, bà chị là đồ đầu heo hả? Trương Nhất
Địch lúc này chắc phải tập luyện rồi, trò chuyện cái gì chứ! Hơn nữa cậu biết rõ tớ chỉ bán nghệ không bán thân, thế mà cậu còn đề xuất yêu cầu
bạo lực như vậy, cậu để Lộ Dương nói xem cậu có quá đáng không!”.
Lộ Dương phê bình thẳng: “Không quá đáng, không quá đáng! Văn Tĩnh, giỏi
lắm! Xem như cậu bị bọn này ép một lần đi, xin cậu đó! Hôm nay nếu không xem được tiết mục của Trương Nhất Địch thì ngay cả nằm mơ tớ cũng sẽ
chết không nhắm mắt!”.
Trác Yến lườm trắng cả mắt, mở máy tính
ra: “Được thôi tớ sẽ thử. Nhưng nói trước nhé, chỉ xin chỗ ngồi trên QQ
thôi, nếu cậu ấy nhìn thấy thì xem như các cậu may mắn, còn không thì
mọi người ngoan ngoãn chịu đựng đi!”.
Tiểu Dư lập tức hét lên
the thé: “Trác Văn Tĩnh cậu cố ý phải không! Lúc nãy cậu nói lúc này
Trương Nhất Địch chắc đang tập luyện, bây giờ anh ấy trả lời cậu được
mới lạ!”.
Trác Yến tỏ vẻ mặt muốn – bị – đánh: “Tớ cố ý thì sao nào! Có oán hận gì thì đến bóp chết tớ đi! Tớ đỡ phải hỏi chuyện này!”.
Tiểu Dư định lao đến bóp cổ cô thì bị Lộ Dương ngăn lại.
Cô chớp mắt với Tiểu Dư, vẻ mặt có phần cao thâm khó đoán: “Được, cứ để
cậu ta lên QQ thử xem sao! Tớ cược số tớ tốt, chuyện này ắt sẽ thành!”.
Nhìn màn hình máy tính, Trác Yến xuýt xoa không ngớt.
Mỏ quạ Lộ Dương kia không biết được thứ gì rửa sạch, lại bị cô nàng nói trúng rồi, Trương Nhất Địch lúc này lại đang lên mạng.
Hít hơi, cô buzz anh.
Trác Yến: Hi, lúc này sao cậu còn ở đây? Buổi tối diễn mà? Không cần tập à?
Trương Nhất Địch: Họ cần, tôi không cần.
Trác Yến: Vậy cậu cũng nên ra đó nhìn chứ, lỡ cậu nhảy quá đẹp, những người
khác kém quá xa thì cảnh đó không hài hòa đâu [cười gian'>.
Trương Nhất Địch: Tôi đang ở sâu khấu mà. Lên mạng bằng wifi.
Trác Yến: Hả? Tiên tiến thế à?
Trác Yến nhất thời không biết phải mở miệng xin chỗ ngồi thế nào, đành nói…
Trác Yến: Nếu cậu bận thì làm đi, mình thấy avatar của cậu sáng nên mới chạy đến buzz cậu thôi.
Tiểu Dư và Lộ Dương đứng cạnh thấy cô gõ câu “Cậu bận thì làm đi”, suýt nữa
thì cuống đến ngã lăn ra, mắng cô kém cỏi, không ngừng thúc ép cô tiến
vào vấn đề chính.
Bên này mấy cô gái đang cãi nhau loạn xạ, bên kia Trương Nhất Địch bỗng gọi Trác Yến.
Trương Nhất Địch: Trác Yến.
Trác Yến: A, mình đây.
Bên kia hơi khựng lại rồi hỏi…
Trương Nhất Địch: Buổi tối có đến xem văn nghệ không?
Trác Yến túm tóc, trả lời…
Trác Yến: Muốn lắm! Nhưng không có chỗ ngồi ╮(╯_╰)╭.Cậu ở đó cũng thấy rồi
đấy, ngay cả lối đi cũng bị chiếm chỗ đầy hết rồi [khóc'>.
Lần này anh nhanh chóng trả lời…
Trương Nhất Địch: Tôi đã giữ mấy ghế ở hàng đầu rồi, buổi tối cậu có thể gọi mấy chị em cùng phòng đến.
Trác Yến nhìn màn hình, đột nhiên không thể tiếp nhận nổi chuyện tốt bất ngờ này.
Căn bản cô không cần mở miệng, tất cả đều đạt được mà không cần phí công!
Cô quay lại nhìn Tiểu Dư, Lộ Dương, Tiểu Dư cũng nhìn cô: “Ôi mẹ ơi, tớ
muốn biết chúng ta đang đạp phải cái vận số nào thế này!!!”. Sau đó hào
hứng hét: “A… a… hàng đầu đó! Hàng đầu! Bà đây ngồi hàng đầu!!!”.
Lộ Dương cười như có thâm ý sâu xa: “Tớ đã nói mà, chuyện này ắt thành!”.
Trác Yến nhìn màn hình, Trương Nhất Địch đang hỏi cô có cần mấy ghế đó không.
Trác Yến vội vàng gõ ra một hàng chữ “Cần”.
Trác Yến: Cần cần cần cần cần cần! Nhất định cần phải cần chắc chắn cần tất nhiên cần! Anh hùng, cám ơn cậu!!!
Bên kia dừng hai giây, sau đó đáp lại bằng khuôn mặt cười.
Sau đó nói…
Trương Nhất Địch: Buổi tối đến thẳng là được, vì bọn Đại Vĩ cũng ở hàng đầu,
sẽ báo cậu biết ngồi ở đâu. Bây giờ hơi bận, tôi không nói nhiều nữa,
out nhé.
Avatar bên kia xám lại.
Trác Yến vẫn chìm trong cơn hưng phấn.
“Sao bây giờ tớ lại may mắn thế nhỉ? Tớ nghĩ chắc phải đi mua