XtGem Forum catalog
Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324415

Bình chọn: 8.00/10/441 lượt.

nổi mà đồng ý!

Mùa hè ấy, bọn

mình đã gặp nhau. Một mùa hè ‘lửa gần rơm’. Tớ nghĩ ý của tớ chắc là cậu hiểu! Sau đó anh ấy nhập học sớm hơn tớ nên về trường trước. Đến khi tớ sắp về trường, gọi điện cho anh ấy, cậu đoán thế nào?

Người

nghe điện thoại lại là một cô gái! Một tình tiết quá tầm thường, nhưng

lại xảy ra với tớ – cô ta nói rằng anh ấy đang tắm, hỏi tớ là ai; tớ

cũng hỏi cô ta là ai, cô ta nói cô ta là bạn gái anh ấy!

Lúc tớ

nghe câu đó, cảm thấy trời như sụp xuống! Lúc tớ tìm anh ấy đối chất,

hỏi anh ấy cô ta là ai, hai người rốt cuộc là sao? Cậu đoán xem anh ấy

nói gì với tớ?

Anh ấy nói: Dư Dư, anh ở một mình thật sự rất cô

đơn, trước kia em lại không chịu nhận lời anh, anh thật sự rất đau lòng! Tớ nói: Vậy thì, bây giờ em nhận lời anh rồi, chuyện quá khứ bỏ đi, có

nói nhiều cũng vô nghĩa, bọn mình xóa hết món nợ này đi! Nhưng bắt đầu

từ bây giờ, anh phải cắt đứt với cô ta!

Anh ấy nhận lời tớ rất

hay ho. Nhưng Văn Tĩnh, cậu có biết không, hôm sau tớ nhận được điện

thoại của cô gái kia, cô ta đã cho tớ một trận phủ đầu, bảo tớ đừng dụ

dỗ người đàn ông của cô ta, tớ có làm gì cũng phí công thôi, vì tớ không có bản lĩnh đưa anh ấy ra nước ngoài du học, cô ta bảo tớ nên tự biết

thân biết phận, đừng đợi người ta đuổi mới đi, như thế thì nhục lắm!

Tớ nói không lại cô ta nên đến tìm thẳng anh ấy. Nhưng cậu biết lúc đó anh ta nói gì với tớ không? Anh ta nói: Dư Dư, xin lỗi!!!

Văn Tĩnh, anh ta nói với tớ là, Dư Dư, xin lỗi! Anh thật sự yêu em, nhưng

anh phải ra nước ngoài! Nên Dư Dư, xin lỗi, em quên anh đi nhé!

Văn Tĩnh, cậu nói đi, nếu anh ta đã biết mình muốn ra nước ngoài thì tại sao còn đến quấy rối tớ? Cậu nói đi!!!”.

Lúc nói đến đây, Tiểu Dư đã nức nở, không nói nên lời.

Trong phòng, Lộ Dương và Tôn Dĩnh đều có mặt, họ cũng như Trác Yến, mắt đã đỏ hoe tự bao giờ.

Trác Yến ôm chặt Tiểu Dư vào lòng.

“Xin lỗi, Tiểu Dư! So với cậu, chút chuyện vặt này của tớ có đáng gì chứ!

Nhưng tớ lại vì nó mà thẫn thờ, thậm chí còn không thể phát hiện ra cậu

đã xảy ra chuyện gì!”.

Nếu như cô hơi để tâm một chút thôi, có

lẽ đã nhận ra học kỳ này Tiểu Dư còn thích cười hơn trước và tiếng cười

cũng khoa trương hơn trước.

“Xin lỗi Tiểu Dư! Ngày nào cậu cũng buồn bã mà lại phải an ủi tớ, thật sự xin lỗi!”. Trác Yến ôm Tiểu Dư, nước mắt rơi tí tách.

Lộ Dương và Tôn Dĩnh cũng bước đến, cùng ôm lấy hai người.

“Các cậu đừng khóc nữa được không! Dù thế nào đi nữa thì bốn chúng ta mãi

mãi là chị em tốt! Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ

cùng nhau gánh vác!”.

Bốn cô gái ôm chặt lấy nhau, khóc nức nở.

Khoảnh khắc ấy, cho dù nước mắt đầm đìa, nhưng trái tim bốn cô gái lại cảm thấy chân thật và ấm áp hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, Trác Yến đã viết những lời sau trong nhật ký của cô:

“Cứ nghĩ rằng bốn đứa bọn mình là những cô gái ngốc nghếch không biết buồn, nhưng hôm nay mới nhận ra, hóa ra chúng ta cũng là những cô gái mau

nước mắt.

Trước kia nghĩ rằng tình yêu là thứ khiến người ta ấm

áp nhất, nhưng hôm nay mới thấy rõ rằng tình bạn thực ra còn đáng tin

hơn tình yêu nhiều.

Trước ngày hôm nay, tôi chỉ biết đau lòng vì chuyện của mình. Nhưng hôm nay, cuối cùng tôi đã học được cách thấu

hiểu nỗi đau người khác – có người còn đau hơn tôi!

Nên bắt đầu từ bây giờ, tôi phải cố lên!”.

Chuyện ban ngày đã khiến Trác Yến bừng tỉnh.

Cô hiểu ra một chuyện – bất kỳ lúc nào cũng đừng nghĩ rằng mình thảm nhất, vì trên thế gian này lúc nào cũng có người khổ sở hơn bạn nhiều.

Nếu đã không phải là thảm nhất thì đương nhiên không có lý do gì bạn than

thân trách phận mãi, phải phấn chấn lên để sống cho thật tốt.

Rồi mơ hồ, cô hình như còn cảm nhận được, con người phải trải qua nước mắt và nỗi đau thì mới trưởng thành.

Cô nghĩ, có lẽ, đó chính là tuổi thanh xuân chăng? Nhập học không lâu thì trường tổ chức một giải đấu thể thao lớn – Cup bóng rổ Hắc Mã.

Trường Trác Yến vốn có phong trào bóng rổ khá mạnh, đội tuyển trường đoạt được nhiều giải thưởng trong các kỳ thi đấu. Trong vầng hào quang đó, hoạt

động bóng rổ rất được yêu thích trong trường, người chơi bóng rổ giỏi

càng được các bạn học khen ngợi là ngôi sao trong trường.

Đặt biệt là Cup bóng rổ Hắc Mã mỗi năm tổ chức một lần là sự kiện lớn được mọi người mong ngóng nhất trong năm.

Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Địch tham gia Cup bóng rổ Hắc Mã.

Trước giải đấu, anh đã được tôn vinh là thần tượng trong trường, vì thế đối

với lần thi đấu này, không biết là bao nhiêu người đã vì hâm mộ mà đến

chiêm ngưỡng anh – vô số các cô gái đã bắt đầu si mê chờ đợi, bọn họ có

mặt ở khắp nơi, nóng lòng muốn được nhìn thấy thần tượng trong tim mình

tỏa sáng trên sân khấu.

Trương Nhất Địch quả nhiên không làm

những cô gái si mê anh phải thất vọng. Bắt đầu từ vòng loại, anh đã trở

thành ngôi sao nổi bật, thu hút chú ý của mọi người nhất.

Gần như trong một đêm, tên anh lại lần nữa trở thành danh từ “hot” nhất trường. Trác Yến cảm giác quãng thời gian này, cho dù cô đi đến đâu, hình như

lúc nào cũng có thể nghe thấy ba chữ “Trương N