XtGem Forum catalog
Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 9.5.00/10/296 lượt.

Ô... A Tinh không chết, thật

tốt, thật sự rất tốt…

Bị anh ôm Mộ Dung Tinh trong lòng lại có cảm giác kì lạ, nhất thời

lại nói không được là cảm giác gì, nhưng không biết vì sao hốc mắt đã có chút nóng nóng, mũi ê ẩm.

“Tốt lắm! Tốt lắm! Ta không sao...” - Không biết là người nào đốt lại biến thành Mộ Dung Tinh đang an ủi anh, nhưng cô cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm... Thực sự tốt lắm…

Sau khi khóc một hồi lâu Tề Nghiên dần dần nín khóc, buông người ra

mới trẻ con lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, hơi giật mình nhìn

Mộ Dung Tinh.

“A Tinh, mặt ngươi đen thui.” - Chỉ chỉ người nào đó trên mặt bị hun

khói, Tề Nghiên rưng rưng nở nụ cười. Hi... A Tinh mặt đen bộ dáng thật

mắc cười nha!

“Ngươi cũng vậy.” - Hơn nữa anh lại vừa mới khóc lớn một trận, trên

mặt vừa đen vừa trắng, quả thực giống người mặt mèo. Mộ Dung Tinh nở nụ

cười trêu, kìm lòng không được đưa tay muốn lau sạch vết bẩn trên mặt

anh, mà ngón tay mới chạm vào hai má của anh lập tức in lại một dấu đen

thui, thế này mới nghĩ đến tay mình cũng vô cùng bẩn.

Chậm rãi thu hồi tay, cô nhịn không được lại cười, mà Tề Nghiên thấy thế cũng ngốc nghếch cười theo.

Chỉ thấy hai người nhìn nhau không nói gì nở nụ cười một hồi, Mộ Dung Tinh thế này mới nhẹ giọng hỏi: “Tề Nghiên, ngươi sao có thể tới nơi

này? Lại sao có thể chạy vào đám cháy?” - Rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh

không biết?

“Nổi lửa to, tới tìm ngươi, tìm không thấy, không muốn ngươi chết,

cứu ngươi.” - Anh vẻ mặt nghiêm túc, câu chữ mặc dù đơn giản nhưng cũng

có thể làm cho người ta vừa nghe liền sáng tỏ.

Đúng vậy! Người ở tại nhà trọ Duyệt Lai này anh cũng chỉ quen cô,

ngoại trừ tìm cô thì anh sao có thể đến? Sớm nên biết đến, chính là…

Anh vì sao phải làm như vậy? Tên ngốc này có suy nghĩ gì? Cuối cùng là có suy nghĩ gì a…

Tâm tình có chút kích động, có chút cảm động, còn có càng nhiều, càng nhiều cảm xúc nói không nên lời toàn bộ kìm nén trong ngực, khiến cô

cảm thấy cả trái tim rất vui… rất vui…

“Ngươi thật ngốc...” - Chỉ một câu, ngực nóng lên, hốc mắt chua xót

đột nhiên không hề báo động trước mà rơi nước mắt, cô đã nói không nên

lời kích động cùng cảm động trong lòng.

Anh rất ngốc, thực sự rất ngốc a! Có ai sẽ vì bằng hữu quen biết chưa lâu mà dũng cảm quên mình chạy vào đám cháy đang bùng cháy dữ dội cứu

người hay không? Nhưng anh vì cô mà làm như vậy! Thật là khờ, không phải sao?

Thật sự là một tên ngốc nhưng là người tính tình hồn nhiên, khắp

thiên hạ cũng không có người nam nhân nào giống anh đối xử với cô như

vậy…

Nghĩ đến đây Mộ Dung Tinh ngực ẩn ẩn rung động, chỉ cảm thấy có dòng

nước ấm áp lại ngọt ngào lặng lẽ chảy trong lòng, cô nhịn không được hai mắt đẫm lệ nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp, con sóng trong lòng vô

cùng mãnh liệt…

Cô vốn đã hạ quyết tâm cả đời này cũng không lập gia đình, thậm chí

dự định sáng sớm ngày mai đưa ra yêu cầu thứ hai với anh, sau đó liền

trở về Tô Châu, bắt đầu cuộc sống tự do tự tại. Nhưng tối nay, tên ngốc

này dùng cả mạng mình bảo vệ cô thật sự làm cho lòng của cô dao động!

Đáng giận! Bị tên ngốc này hủy kế hoạch dự định của cô nhưng cô lại cảm thấy rất vui... Thực sự rất vui…

“Đừng khóc! A Tinh, đừng khóc! Cứu ngươi, không ngốc! Đừng khóc...” - Tề Nghiên lắc đầu thật mạnh, kiên trì mình cứu Mộ Dung Tinh là quyết

định rất chính xác.

Nghe vậy cô rưng rưng bật cười, sau khi dò xét anh thật lâu, rốt cục

sâu kín hỏi: “Vì sao mạo hiểm tính mạng tới cứu ta? Ngươi có thể sẽ bị

lửa to thiêu chết, biết không?”

“A Tinh rất tốt với ta, không muốn ngươi chết... Không muốn ngươi

chết...” - Anh nhếch miệng cười ngây ngô, chỉ biết lặp lại câu “Không

muốn ngươi chết.”

“Nếu chết thì sao? An toàn của mình quan trọng hơn, ngươi hiểu

không?” - Hơi giận anh không lo đến an toàn của mình, Mộ Dung Tinh cố ý

trừng mắt giả vờ giận chất vấn.

“Không hiểu!” - Lắc đầu, không hiểu hắn vì sao lại tức giận, Tề

Nghiên vẻ mặt đau khổ, ủy khuất lấy ngón tay chỉ ngực mình. “Không muốn

ngươi chết... Nơi này sẽ rất đau, thật là khó chịu, không muốn ngươi

chết...”

Nghe anh dùng từ ngữ đơn giản thẳng thắn hình dung cảm giác của mình, Mộ Dung Tinh không khỏi cả người chấn động, muốn cười nhưng lại rơi lệ, không e dè đưa tay dán lên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh

của anh.

“Hiện tại, nơi này còn đau không?” - Cô nhẹ giọng hỏi.

“Không đau! Ngươi không có việc gì, không đau, không khó chịu.” - Ngốc ngốc cười.

Chỉ cảm thấy nội tâm nơi nào đó vì lời anh nói mà như nhũn ra, Mộ Dung Tinh vẻ mặt phức tạp nhìn anh, trong lòng suy nghĩ…

Anh thật thà hồn nhiên, cô khôn khéo quyết đoán. Anh yếu thế nghe

lời, cô cường thế ra lệnh. Anh trong sáng như chim bồ câu trắng, cô mạnh mẽ như chim ưng, mọi thứ giữa bọn họ thật sự bổ sung rất phù hợp!

Nếu gả cho anh, thứ nhất, không chỉ cha có thể đối với Tề gia giữ

đúng lời hẹn. Thứ hai, lấy anh hồn nhiên khờ ngốc, không có nam tử thói

đời “Nữ tử không tài đó là đức” đợi người khác dè bỉu, khẳng định tương

lai cũng sẽ không ra điều quy tắc hạn chế với cô, có thể để cho cô như

ngày