
ng phá hỏng giao tình năm đó của hai nhà. Lo là, nếu thật
phải đem con gái gả cho tên ngốc, ông làm cha sao có thể yên tâm đây?
Nhưng con gái
ông từ trước đến nay mọi việc tự có chủ kiến, lần này lên Lạc Dương là muốn
biết rõ con Tề gia có phải thật sự là tên ngốc hay không, không dự đoán được
trở về nhà liền lập tức tuyên bố nguyện gả vào Tề gia, hay là…
Nghĩ đến đây, Mộ
Dung lão gia nét mặt già nua sáng ngời, đầy chờ mong vội hỏi: “Con gái a! Chẳng
lẽ công tử Tề gia không phải là tên ngốc, nhân phẩm còn vô cùng tốt?” - Cho nên
mới làm cho con gái bảo bối nguyện ý lập gia đình? Nếu thật sự là như vậy, vậy
quá được rồi!
Nhìn thấu tâm tư
cha mình, Mộ Dung Tinh không khỏi mỉm cười. “Tề Nghiên là tên ngốc hay không
tùy thuộc vào cách nhìn của mỗi người.” - Trong mắt người khác anh có lẽ là tên
ngốc nhưng trong mắt cô cô lại cảm thấy anh ngây thơ không giả tạo, là nam tử
đáng yêu nguyện đem tính mạng bảo vệ mình.
Lời này vừa nghe
liền biết chuyện này không tốt đẹp như mình muốn, Mộ Dung lão gia trên mặt liền
suy sụp, càng nghĩ càng thêm cân nhắc, vẫn cảm thấy con gái bảo bối có vẻ quan
trọng hơn.
“Con gái a...” -
Chà xát tay mập mạp, cười gượng nói: “Nếu công tử Tề gia thật sự là tên ngốc
vậy con còn gả hắn làm gì? Nếu con băn khoăn giao tình của cha và Tề bá bá mà
tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, vậy cha ngay cả lão huynh đệ cũng không
cần, cũng không muốn phá hủy hạnh phúc cả đời của con a! Đừng gả! Đừng gả!” Ô...
Tề gia lão ca, tiểu lão đệ nói trước một tiếng xin lỗi với ca a!
“Đúng vậy! Đúng
vậy!” - Đồng ý dứt khoát gật đầu, Mộ Dung phu nhân vô cùng vừa lòng câu cuối
cùng của vị hôn phu, nghe rất lọt tai.
Mắt thấy song
thân “cùng chí hướng”, Mộ Dung Tinh không khỏi nhịn cười. “Cha, mẹ, Tề Nghiên
hắn không phải như hai người tưởng tượng...”
“Tên ngốc chính
là tên ngốc, không phải dạng đó thì có gì khác biệt?” - Còn chưa nghe hết, Mộ
Dung phu nhân liền cắt ngang cô, đồng thời vô cùng khó hiểu. “Tinh nhi, con sao
lại thế này? Sao từ Lạc Dương trở về tâm tư liền thay đổi vậy?”
“Không giống!” -
Mộ Dung Tinh mỉm cười, đáy mắt lại lóe lên kiên quyết vô cùng sáng rọi.
Mộ Dung lão gia
thấy cô bình tĩnh như vậy cảm thấy không khỏi dao động. Ai... Ông làm cha so
với làm mẹ còn hiểu con gái hơn, đặc biệt hiểu rõ con gái từ nhỏ suy nghĩ đã rõ
ràng, cá tính thẳng thắn quả quyết, làm việc có trật tự, trước khi quyết định
chuyện gì luôn đem toàn bộ lợi hại liên quan suy nghĩ thấu đáo, nếu không phải
thân là con gái, quả thực so với cha là ông còn thích hợp làm thương nhân hơn.
Mà thương nhân
điểm cơ bản nhất chính là - tuyệt không làm buôn bán lỗ vốn!
Con gái đi một
chuyến Lạc Dương trở về liền quyết định muốn gả cho con ngốc Tề gia, sau này
trải qua cuộc sống vợ chồng ra sao cô khẳng định sớm đã nghĩ cặn kẽ, trong lòng
nhất định có cách nhìn khác với người bên ngoài nên mới kiên trì muốn gả cho
người mà mọi người đều thấy là tên ngốc!
Nghĩ đến đây ông
không khỏi đau đầu... Ai, theo lí trí, ông rất tin ánh mắt của con gái nhưng
trên mặt tình cảm... Đau đầu! Thật khiến cho người ta đau đầu mà!
Hiểu cha không
ai ngoài con gái! Liếc thấy mặt ông nhíu lại, Mộ Dung Tinh liền biết cha dao
động, lập tức xuất ra một chiêu cuối cùng. “Cha, mẹ, hai người nên rõ tính của
con, tuyệt sẽ không có quyết định làm tổn hại đến mình, hơn nữa...” - Cánh môi
giương lên, trưng ra một nụ cười gian xảo.
“Như thế nào?” -
Vợ chồng Mộ Dung trăm miệng một lời, sợ nhất con gái lộ ra loại tươi cười này.
Bình thường con gái cười như vậy thì chứng tỏ mọi chuyện đã dứt khoát, tuyệt
không cho phép thay đổi.
“Hơn nữa con
cùng Tề Nghiên đã trao đổi tín vật đính ước, cùng Tề gia định ước không phải
chuyện vô căn cứ, mà quả thật đã hứa với nhau cả đời, không thể chối cãi.” - Nhẹ
nhàng bâng quơ nhưng lại khiến cho hiệu quả vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ thấy Mộ Dung
phu nhân nhất thời hơi thở lại không thông, thiếu chút nữa bất tỉnh. Ngược lại
Mộ Dung lão gia vô cùng bình tĩnh, sau khi nhìn cô một lúc lâu, rốt cục nhịn
không được thở dài.
“Con gái a! Cha
chỉ hỏi con, việc quyết định này sẽ khiến mình hạnh phúc sao?”
“Đúng vậy, cha.”
- Tự tin cười, biết cha trong lòng đã muốn đáp ứng rồi. Mà chỉ cần chuyện cha
đáp ứng, mẹ cho dù nếu không nguyện, ồn ào một thời gian cũng phải chịu!
A... Mộ Dung gia
bọn họ a! Bình thường nhìn như cha sợ mẹ, hết thảy nghe mẹ nhưng một khi gặp
phải đại sự, cha nếu kiên quyết, mẹ chỉ có yếu đuối ngoan ngoãn thuận theo.
“Ta hiểu.” - Gật
đầu, Mộ Dung lão gia tin quyết định của con gái mình. “Ta sẽ viết một lá thư,
mời Tề lão ca chuẩn bị tiến đến đón dâu.”
“Cám ơn cha!” - Đôi
mắt đẹp chớp động ý cười, Mộ Dung Tinh thuận tiện nhắc nhở, “Đúng rồi! Trong
thư cần phải mời Tề gia trong vòng nửa tháng phải đem con cưới vào cửa.”
“Vì sao?” - Mộ
Dung lão gia thật buồn bực, ai oán con gái đã vậy còn vội vã xuất giá, một chút
cũng không thông cảm làm cha mẹ sẽ luyến tiếc, ô…
“Bởi vì con đáp
ứng người!” - Mím môi cười, nghĩ đến hơn nửa tháng trước, người nào đó khi