
n đều bị hắn chiếm hết, ngay cả lấy vợ cũng có thể lấy về thiên
kim tiểu thư gia thế tốt, còn mang đến nhiều của hồi môn như vậy, thật khiến
người ta tức giận, đúng không?” Ai... Ông trời cũng không thể bất công như vậy,
toàn bộ mọi chuyện tốt đều dừng trên đầu một người, không khỏi cảm thấy không
thể nào nói nổi.
Nghe vậy, Trương Hoài Sinh xấu hổ cười. “Đừng nói
Tề Nghiên như vậy, hắn ngốc cũng không phải mình nguyện ý...”
“Ai nha! Trương huynh, ngươi chính là người tâm
tính thiện lương...” - Lập tức, chúng thư sinh lại cảm thán lại nói lời kính
phục cuồn cuộn không dứt như sổ lồng.
Nghĩ đến mình không có đầy bụng văn tài lại nghèo
trắng tay, đừng nói lấy thê tử dịu dàng hiền thục, chỉ riêng việc muốn lấp đầy
bụng cũng có vấn đề. Trương Hoài Sinh không khỏi ngơ ngẩn nhìn Tề gia vô cùng
náo nhiệt, đáy lòng lại ẩn ẩn cảm xúc khác thường…
“Uy! Tề gia thiết lập ngoài phủ những mâm tiệc,
hoan nghênh mọi người tiến vào ăn uống tiệc tùng, mọi người cùng đi đi!” - Bỗng
dưng, thư sinh béo nhìn mọi người vốn vây xem xem náo nhiệt đều chen lấn đi ăn
hỉ yến kia, không khỏi thèm ăn mời mọi người cùng đi hưởng dụng.
Hắc! Tề gia là nhà giàu nhất Lạc Dương, cho dù chỉ
là thiết lập ngoài phủ, để cho người qua đường lui tới thưởng thức tiệc rượu,
nói vậy những món ăn cũng sẽ không kém đến nổi nào!
“Này, này không tốt! Chúng ta cũng không chuẩn bị
quà mừng...” - Trương Hoài Sinh tự nhận không có chuẩn bị quà, cũng chú ý khí
phách, vẫn cảm thấy không tốt khi cùng một đống người buôn bán nhỏ không biết
chữ chen chúc trong cùng một chỗ tham lam ăn uống miễn phí, thật mất phong độ
người có học.
“Này có gì không tốt? Tốt xấu gì chúng ta cũng
được xem là đồng môn của Tề Nghiên, ăn một bữa tiệc rượu của hắn cũng chả là gì!”
- Thư sinh béo cũng không cho rằng có gì không đúng, cười hớ hớ phản bác.
Lập tức, chỉ thấy mọi người liên tục gật đầu, ba
chân bốn cẳng kéo Trương Hoài Sinh hướng vào tiệc rượu chật ních người.
Thoáng chốc, chỉ thấy mới vừa rồi nhóm thư sinh
còn cười châm biếm người, lúc này lại vui vẻ chen chúc vào tiệc rượu của người
bị cười mà ăn uống chùa.
Ban đêm, gió lạnh đưa tới tiếng ồn ào náo nhiệt
của quan khách ở đại sảnh, nhưng trong tân phòng, mũ phượng nạm ngọc trai trên
đầu tân nương tựa như nặng ngàn cân, không chỉ có vai gáy đau nhức, khuôn mặt
xinh đẹp dưới khăn voan đỏ cũng là vẻ mặt vô cùng nhàm chán.
Chờ, chờ, cô giống nghĩ đến cái gì, tiếng nói nhẹ
nhàng gọi người:
“Hồng Đậu?”
“Tiểu thư, có gì căn dặn?” - Hồng Đậu đi theo của
hồi môn tới lập tức nhanh chóng nhích lại gần, cười meo meo hỏi chủ tử có gì
cần?
“Muội không cần ở chỗ này đợi cùng ta, trước đi
xuống nghỉ ngơi đi!”
“A? Nhưng mà...”
“Không cần nhưng mà.” - Một lời cắt ngang, Mộ Dung
Tinh lời có ý cười. “Muội nếu ở đây, đợi lát nữa Tề Nghiên tiến vào khẳng định
nhận ra muội, ta không muốn mất đi niềm vui dọa hắn nhảy dựng.”
“Nói như vậy cũng là đúng!” - Phốc xích cười, Hồng
Đậu cuối cùng hiểu được tâm tư chủ tử, lập tức không hề kiên trì. “Tiểu thư,
tôi đi xuống đây!”
“Uhm.” - Khăn voan đỏ trên trán nhẹ lung lay, lập
tức một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên đóng lại, chắc là Hồng Đậu rời khỏi.
Một mình đợi một lát lại thấy nhàm chán thầm mắng
Tề Nghiên lề mề còn chưa còn tới, khi cô mệt mỏi muốn sớm lấy mũ phượng nặng nề
xuống thì một thanh âm tha thiết dặn dò đột nhiên từ xa đến gần từ ngoài cửa
truyền đến, không lâu sau, tiếng bước chân lộn xộn đã đứng trước tân phòng.
Nghiêng tai lắng nghe, hóa ra là vợ chồng Tề thị
bỏ rất đông khách bên ngoài, lo lắng cùng con đến trước tân phòng, trong miệng
luôn mãi nhắc nhở, dặn anh đợi lát nữa nên làm động tác nào.
Trong phòng, Mộ Dung Tinh nghe được liên tục cười
thầm, cha mẹ chồng này đúng là không tin tưởng con ngốc, không biết cần dặn dò
bao lâu?
Thật vất vả, tiếng dặn cùng tiếng bước chân đi xa
rốt cuộc biến mất, “Y nha” một tiếng, cửa phòng khẽ mở lại đóng lại, nam nhân
vật chính đêm động phòng hoa chúc cuối cùng thu hoạch.
Gãi đầu vẻ mặt không biết làm sao, Tề Nghiên sợ
hãi đi đến trước mặt tân nương tử mũ phượng khăn quàng vai, trong lòng phảng
phất do dự lo âu…
Ngô... Làm sao bây giờ? Vì sao đêm nay cùng với
người không biết này cùng nhau ngủ? Anh luôn luôn ngủ một mình a! Cha mẹ nói
sau khi cưới vợ, về sau mỗi ngày đều phải cùng vợ ngủ, vậy... vậy anh có thể
không cần cưới được không a?
Nửa tháng trước, chẳng biết tại sao bị báo là phải
cưới vợ, tiếp theo Tề Nghiên liền thoáng như con rối mặc người ta sắp xếp, con
ngươi đen vô tội kinh ngạc xem xét “người tương lai phải cùng nhau ôm ngủ”,
trong lòng thật sự phiền não…
“Phát ngốc cái gì? Còn không mau kéo khăn trùm đầu!”
- Dưới khăn trùm đầu che phủ, Mộ Dung Tinh ánh nhìn có hạn chế nên chỉ có thể
nhìn thấy anh ngốc đứng bất động hai chân trước mặt mình, đợi cả buổi không
thấy anh có hành động, dưới sự đau nhức của cổ và gáy, không khỏi tức giận mắng
chửi.
Thật là! Tề Nghiên tên ngốc này đến rốt cuộc đang
kéo dài cái gì? Anh nếu không đến kéo khăn trùm đầu xuống, để ch