
Hoàng tử Y Nặc đích thân dẫn quân, anh ta dựa vào uy tín và năng lực, dốc hết sức lực, mới khiến thủ lĩnh phục tùng, cũng coi là
hướng dẫn được mấy người hổ lang nghe theo hiệu lệnh.
Bây giờ, bộ tộc Ha Mặc Tì dưới sự thống lĩnh của đại Hoàng tử lại không tạo nên sự
hỗn loạn to lớn nào. Đây vốn dĩ là đội phụ trách hậu cần thiết yếu cũng
tranh đòi đi ra tiền tuyến, muốn tranh chiến công, thủ lĩnh Ha Ha Đạt
Đặc trong lời nói vẫn có chút không hài lòng, cho rằng Y Nặc cố tình
cướp công tranh đoạt với những bộ tộc thân cận với mình, chèn ép các bộ
tộc khác, không để người khác có cơ hội thể hiện. Bọn họ càng làm loạn
càng dữ dội, cuối cùng làm loạn đến nỗi không thể cung cấp kịp những thứ cần thiết, mũi tên chuyển tới thiếu vài vạn mũi, Hoàng tử Y Nặc tức
giận, lấy roi trừng trị cho Ha Ha Đạt Đặc một trận trước mặt mọi người.
Ha Ha Đạt Đặc lại chửi rủa cay độc: “Ngươi là đồ dã tâm sói, không tôn
trọng người huynh trưởng! Chỗ ngon thì mình chiếm lấy, chỗ đểu thì cho
người khác, nếu chiếm được Đại Tần, phân chia thiên hạ, liệu còn có chỗ
cho chúng ta không?”.
Hoàng tử Y Nặc suýt chút nữa giết chết cái tên phát ngôn điên cuồng này.
Sát Nhĩ Thác Thứ ngăn cậu ta lại, âm thầm đề nghị: “Việc ông ta làm, nói
không chừng là chỉ thị của đại Hoàng tử, sợ cậu công cao cái thế, nên
sinh dã tâm không nên sinh…”.
Hoàng tử Y Nặc hận đến nỗi suýt chút nữa bóp nát cái tay cầm roi: “Thiên hạ còn chưa định, dã tâm cái bà nó!”.
Sát Nhĩ Thác Thứ than thở: “Đại Hãn khá tán thành với biểu hiện của cậu mấy năm nay, trong tướng sĩ uy tín quá cao, khiến đại Hoàng tử ghen ghét
cũng là có thể thông cảm được”.
“Ta và huynh trưởng bao năm thân
thiết, từ trước đến giờ luôn cung kính, chưa bao giờ nảy sinh dã tâm bất kính, anh ấy làm sao lại nghi ngờ ta được chứ?”. Hoàng tử Y Nặc vứt roi ngựa xuống, tức giận nói: “Thúc phụ nên biết, tâm địa Kỳ Vương khó
liệu, việc cung cấp lương thảo quân nhu là quan trọng nhất trong những
việc quan trọng. Ha Ha Đạt Đặc dũng mãnh có thừa nhưng lại không có đầu
óc, bây giờ tuổi đã cao, càng hồ đồ, chân tay cũng không sử dụng linh
hoạt được. Ta âm thầm sắp xếp ông ta ở vị trí lương thảo, một là không
dễ gây loạn, hai là để khống chế Kỳ Vương, ba là không muốn cữu cữu ruột của đại Hoàng tử xảy ra chuyện, bây giờ ông ta lại… thật là làm ta tức
chết mất!”. Sát Nhĩ Thác Thứ cau mày: “Hay là… lần sau công thành, để Ha Ha Đạt Đặc đi tiền tuyến?”.
Hoàng tử Y Nặc lắc đầu: “Chỉ vì ông
ta gây chuyện mà làm biến động sự bố trí trong quân? Coi kỷ luật quân
đội là trò hề, làm sao khiến người khác phục được?”.
Đối diện với lũ người một chút đạo lý cũng không hiểu, theo quân kỉ đáng chết từ lâu rồi. Chỉ vì đối phương là cữu cữu ruột của đại Hoàng tử, uy tín trong
bộ tộc Ha Mặc Tỳ rất cao, nếu như thực sự ra tay giết ông ta, nhất định
phải lật mặt với đại Hoàng tử, nếu gây ra tranh giành trong nội bộ, thì
cơ hội tốt chinh phạt Đại Tần sẽ trôi đi như nước chảy.
Đối diện với sự nghi ngờ của đại Hoàng tử, trong lòng cậu ta cũng có chút ngần ngại.
Dưới gầm trời này có ai không muốn làm Hoàng đế chứ?
Sự náo nhiệt của những con phố ở kinh thành, sự sung túc của người dân đều hiện ra trước mắt.
Đó là vùng đất hứa mà cậu ta luôn hằng ao ước, cũng là dáng vẻ của Đông Hạ trong tương lai mà cậu ta mong muốn nhìn thấy.
Nếu sau khi đánh bại Đại Tần, để mặc cho cái đám người đó gây loạn đòi đánh hạ Đại Tần, rồi đuổi nông dân đi, lấy đất tốt trồng cỏ nuôi bò gây rối, sống một cuộc sống không muốn đọc sách, không ngẫm nghĩ biện pháp,
không muốn thống trị, sống không được bao nhiêu năm hạnh phúc, tiêu hao
sạch sẽ sự giàu có của Đại Tần, rồi lại rơi vào chiến loạn liên miên.
Cậu ta tôn kính đại Hoàng tử, cũng cảm kích sự giúp đỡ âm thầm của đại
Hoàng tử năm đó giúp cậu ta báo thù cho mẹ, không muốn làm hại anh ta.
Nhưng cậu ta nhất định phải ngồi ở vị trí càng cao hơn, mới có thể có được
càng nhiều lực lượng để thực hiện tham vọng trong trái tim cậu ta.
Phụ hoàng vẫn còn tại vị, tuy chìm đắm trong sắc đẹp và rượu, cơ thể cũng
yếu nhiều, nhưng cũng chưa chắc trong vài năm nữa sẽ băng hà.
Chiến sự Đại Tần gian khổ, không nên đấu tranh nội bộ, vấn đề kế vị vốn dĩ không nên phải suy nghĩ nhanh chóng như thế.
Hoàng tử Y Nặc không hiểu tại sao đại hoàng huynh thẳng như ruột ngựa lại
không quan tâm đến cục diện, bỗng nhiên gây khó. Nhưng chiến sự trước
mắt và sự tiến triển dài kỳ, khiến Hoàng tử Y Nặc rơi vào tình trạng khó xử đôi đường.
Cá và tay gấu, không thể lấy cả hai, nhất định phải lựa chọn.
Vì đại cục, cậu ta chỉ có thể nhượng bộ.
Trong sự nghi ngờ và bất mãn, quân đội Đông Hạ bắt đầu có sự lung lay quy mÔ Ânhỏ.
Sáng sớm, giấc mơ đang đẹp, thì do thám tới báo, cửa phía Tây ải Cư Bình mở, bụi bay mù trời, có một đội quân ra phá vòng vây.
Không rơi vào bẫy ở phía Đông, mà là phá vòng vây ở phía Tây, có phải muốn liên kết với quan Xuyên Tây không?
Hoàng tử Y Nặc mặc áo giáp vào, âm thầm bày binh bố trận, phái cho phía Tây
một cuộc tiến công vào sườn quân địch không ngờ. Cửa phía Bắc ải Cư