Old school Swatch Watches
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325751

Bình chọn: 9.00/10/575 lượt.

ương quân y gì đó mà cũng không dám nói thì thôi, còn tên Tiểu Vương

quân y lại cố tình làm ra vẻ thần bí khó hiểu, khiến người khác nhìn

thấy chỉ muốn đánh.”

“Được, tối nay đi đánh”.

Mấy tên lính tuần tra đang lén lút nói chuyện thì nhìn thấy từ xa có một vài chiếc

xe ngựa chạy tới, lập tức dừng cuộc nói chuyện lại, đứng thẳng người,

bước lên hỏi: “Ngươi ở đâu? Làm gì đấy?”.

Người dẫn đầu đội xe

ngựa là một người mặt tròn, tướng mạo chân thành thật thà, vừa nhìn đã

thấy thích, cậu ta cười hì hì nói: “Là chút đồ ăn và quần áo từ Nam Bình Quận Vương phủ mang cho Diệp tướng quân”. Lính tuần thành kiểm tra hàng hóa, nhưng chỉ thấy những thứ thuốc bình thường, còn có một tấm áo da

dày, trong lòng vẫn nghi hoặc, không chịu cho đi, cứ tra hỏi không thôi.

Mành xe bỗng mở ra, trong một chiếc áo da cáo dày dặn thò ra hai ngón tay

trắng như ngọc, ở giữa kẹp lệnh bài đúc bằng vàng và hoa tiên màu xanh

nhạt. Chiếc lệnh bài màu vàng sáng lấp lánh, chiếc hoa tiên tỏa ra một

mùi thơm thanh mát nhẹ nhẹ. Người đàn ông mặt tròn vội vàng nhận lấy mấy thứ đó, đưa ra trước mặt lính tuần thành nói: “Đây là lệnh bài và thư

tín của phủ Nam Bình Quận Vương, ngươi cũng biết Nam Bình Quận Vương và

tướng quân nhà ngươi có quan hệ gì chứ hả? Mau mau cho đi!”.

Lính tuần thành bán tín bán nghi, xác nhận không sai, đang định cho đi, nhìn thấy một chiếc xe được canh cẩn đặc biệt nghiêm ngặt, lại hỏi: “Trong

xe là ai? Phải kiểm tra”.

Tên mặt tròn chần chừ: “Người này, là do Quận Vương phái tới…”.

Lời còn chưa hết, lính tuần thành liền vén mành xe lên, nhìn vào trong xe.

Kinh ngạc phát hiện ra, trong xe là một mỹ nhân gầy ốm được bọc trong chiếc

áo da cáo trắng, đôi lông mi dài, đôi mắt buồn bã, ở quân doanh thiếu

con gái, nên đã đẹp lại càng thêm phần đẹp hơn.

Lính tuần thành sững lại một lúc, sau khi cho đi, đúng lúc thay trực, vội vàng túm hai tụm ba tập trung lại nhỏ giọng bàn bạc.

“Quận Vương gia phái một mỹ nhân như tiên cho tướng quân”.

“Là a hoàn phục vụ tướng quân hả? Dù sao tướng quân cũng là con gái, chỉ có một mình Thu Thủy thì không đủ”.

“Cái khuôn mặt ngọt ngào và quyến rũ đó, còn trắng hơn cả màn thầu, bẹo một cái khéo cũng ra nước mất”.

“Ai đến trực chỗ tướng quân? Diễm phúc thật không tồi!”

“Lượn lờ thêm mấy vòng, nói không chừng mỹ nhân thấy ta dũng mãnh lại phải lòng ta…”.

“Ta nhổ toẹt vào!”.

Diệp Chiêu đang gặp riêng Bạch sứ tiết, nhìn miếng vải cậu ta mang tới,

trong lòng liền kinh ngạc, hỏi: “Cô nương đưa thư, diện mạo thế nào?”.

Bạch sứ tiết cẩn thận nói: “Quốc sắc thiên hương, gặp một lần thật khó

quên”. Cậu ta nghĩ nghĩ, lại kể lại một lần nữa sự trải nghiệm khi đi xứ Đông Hị, không thiếu một chi tiết nào, cuối cùng tổng kết: “Vị cô nương đó chắc là muốn gửi thư cho tôi, nhưng lại không tìm được cơ hội, đành

phải sử dụng binh hành hiểm chiêu, cố tình chọc giận tôi, sau đó ra tay

đánh người. Lúc hai người sát gần nhau, thì nhét miếng vải này vào trong người, dưới ánh mắt của mọi người, nhưng không dễ gây ra sự chú ý, thật là một người con gái trí dũng song toàn. Nhưng tín hiệu rốt cuộc là cái gì chứ?”.

“Tín hiệu? Tín hiệu nào?”. Diệp Chiêu đứng dậy bước đi, cau mày suy nghĩ.

Cô đã sớm biết Liễu Tích Âm ở trong tay của Đông Hạ Vương, trở thành phi

tử của Đông Hạ Vương, cố tình liên lạc với những người cũ, muốn nhân lúc chiến tranh loạn lạc, tìm cơ hội cứu cô ấy ra. Nhưng tin mật thám báo

về lại nói Liễu Tích Âm cứ bám chặt lấy Đông Hạ Vương, không rời nửa

bước, tìm mọi cách nịnh nọt, cơ bản không tìm được cơ hội tiến gần, lại

còn có những lời đồn coi thường nói cô ấy và đại Hoàng tử Đông Hạ tư

thông…

Trong những lời của mật thám đầy sự thất vọng và khinh thường.

Diệp Chiêu cũng khó mà tin được.

Cô hiểu rõ hơn ai hết, Liễu Tích Âm trông có vẻ yếu ớt, nhưng bên trong

lại vô cùng ngoan cường. Cô ấy rất xinh đẹp, thông minh lanh lợi, thúc

phụ binh quyền trong tay, địa vị của chị họ tiểu muội lại cao quý, em họ lại quyền lực mạnh mẽ, chỉ cần cô ấy tình nguyện hạ mình, tính toán

công khai đấu tranh, đồ trang sức châu báu, địa vị quyền thế, tất cả đều có thể lắm trong tay.

Một người con gái như thế, sao có thể đi làm thiếp phòng của một lão già sắp vào quan tài chứ?

Lúc nghỉ ngơi, Diệp Chiêu không kìm được nhớ lại, một tiểu cô nương nhảy

múa xoay vòng dưới cây dương liễu, trong cơ thể mềm mại của cô có cái ý

chí còn kiên cường hơn cả cỏ bồ, được bọc đằng sau vẻ ngoài dịu dàng. Cô không cho phép hạ thấp sự tự tôn, sự chống đối và cương quyết của mình. Cô ấy biến sắc đẹp của mình thành một thanh bảo kiếm đã tuốt ra khỏi

vỏ, hai lưỡi sắc nhọn, không có thỏa hiệp, không có đường lùi, sau khi

bị thương càng điên cuồng đâm về phía kẻ địch và đâm thương bản thân

mình.

Liễu Tích Âm đã từ bỏ lòng tự tôn của mình, và tiếp theo đó là sự báo thù tiêu diệt tất cả.

Diệp Chiêu lật đi lật lại tất cả các tin tình báo xem xét vài lần, trong đầu bỗng phát hiện ra một tín hiệu, lại hỏi: “Đông Hạ Vương và đại Hoàng tử đã thống lĩnh một bộ phận đến thành Thông Dương kết hợp với Hoàng tử Y