
iếu cổ Hàn Sơn Huệ
Giác đại sư, tuổi hơn sáu mươi, râu và tóc đều bạc trắng. Ông ta trong
tiếng chuông buổi sáng, miệng niệm pháp hiệu, hai người hoà thượng đang
ngồi đối diện than thở, niệm nhỏ: “Chung thanh vấn, phiền não khinh, trí tuệ trường, bồ đề sinh, li địa ngục, xuất hoả kháng, nguyện thành Phật, độ chúng sinh”.
Vị hoà thượng trẻ hơn một chút tay cầm tràng
hạt, hai mắt nhắm lại, nhập định như lão tăng, khí đạm thần nhàn nói:
“Giết một người cứu trăm người, làm theo đạo Bồ Tát”.
Vị hoà
thượng già hơn một chút lại đầy sự tàn bạo hung hãn, trên đệm tròn vặn
vặn người, đứng ngồi không yên, hết nhìn tượng Phật, rồi lại nhìn Bồ
Tát, nói to: “Ta đây làm cái ác nhiều năm, sớm đã bị cho xuống mười tám
tầng địa ngục rồi, cho dù có thế nào cũng không ném ta xuống mười chín
tầng chứ hả?”.
Huệ Giác đại sư thở dài nói: “Phúc lộc thiên định, Kỳ Vương tham lam vô độ, vọng cải thiên mệnh, hoạ hại sinh linh, vi
thái quá. Các người lại không phải là người nhà Phật, nhưng lại là quốc
sĩ, bây giờ đã hoà cùng với Phật tướng, mong muốn ra sa trường, tâm niệm thương sinh, tâm hồn từ bi, đừng làm lê dân trăm họ lưu lạc khổ cực”.
Hoà thượng trẻ tuổi chắp hai tay lại, vái lần nữa: “Ơn cứu mạng của đại sư, Hồ Thanh xin ghi nhớ”.
Hoà thượng nhiều tuổi cũng sờ sờ cái đầu trọc, sững lại một lúc, rồi lập
tức quỳ xuống, to giọng nói: “Lão Hổ cũng tạ ơn đại sư!”.
Huệ Giác đại sư nhìn nhìn trời, xua tay nói: “Đến giờ rồi, hai người đi đi”.
Giang Bắc trù phú yên ổn, trăm họ an cư lạc nghiệp, đương kim Hoàng thượng
lại anh minh hiền đức. Ông ta tuy là người xuất gia, cũng không muốn
thấy Kỳ Vương vì ham muốn riêng mà mưu phản, gây ra chiến hoả thiên hạ,
khi đội quân hỗn loạn bị lửa thiêu thường gõ cửa Phật. Sau khi ông ta và người đứng đầu trẻ tuổi nói chuyện cụ thể, liền không hề do dự thu nạp
tướng sĩ Đại Tần, đồng thời bảo tăng nhân cả chùa mạo hiểm che giấu,
giúp đỡ. Bây giờ, là lúc tiễn bọn họ trở về nơi cũ.
“Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục”. Ông nhìn theo hai cái bóng xa dần, từ
từ nhắm mắt lại, hình như thoát khỏi trần tục: “A Di Đà Phật”.
Tiểu hoà thượng ra ngoài thành xin cơm tấp tểnh tới báo: “Hồ thí chủ! Thu
thí chủ! Kỳ Vương có động tĩnh rồi! Ông ta phái đi một đội quân lên tới
trăm người, đi về phía Đông rồi!”.
“Phía Đông? Là nơi mà người
Đông Hạ chiếm lĩnh phải không?”. Thu Lão Hổ hưng phấn hẳn lên: “Chắc cái tên già đó không nhịn được nữa rồi? Hồ ly chết tiệt! Ngươi mà không ra
tay, thì ông đây không nhịn được nữa rồi! Ngươi nên tính toán kỹ, để ta
đi chém người!”.
Đôi mắt đầy sự nhiệt tình của ông ta làm cho
tiểu hoà thượng sợ hãi lùi vài bước, lẩm bẩm niệm vài câu phật hiệu để
trấn áp nỗi sợ hãi.
Hồ Thanh lấy cành cây nhỏ vẽ vẽ trên đất, âm thầm suy nghĩ, không để ý đến ông ta.
Thu Lão Hổ không thể nhịn được nữa, chỉ vào đầu mình, vô cùng đau khổ nói:
“Cái bọn cẩu tặc Đông Hạ phóng hoả, nếu không phải người dặn mọi người
lặn xuống dưới nước, chứ lao về nơi lửa dữ dội nhất, ta đây e là đến
tính mạng cũng không còn. Hà hà, có ai ngờ là lao qua tường lửa chưa đến vài bước, những thứ có thể thiêu thì đã thiêu hết rồi. Nếu mà không có
lửa, đáng tiếc là không kịp thông báo cho nhiều huynh đệ… Món nợ này, dù thế nào cũng phải tính sổ! Bây giờ Diệp tướng quân xuất núi rồi, đánh
thắng trận, tin tức ở tuyến phong toả cũng không còn chặt chẽ nữa, chúng ta mau đi phối hợp với tướng quân! Dẹp hết bọn cẩu tặc Đông Hạ, ta còn
đang sốt ruột gả con gái đây”.
“Không, chúng ta không vội phối
hợp với tướng quân”. Hồ Thanh vứt cành cây đi, từ từ đứng dậy: “Có tin
nói Đông Hạ muốn đàm phán với Đại Tần, Kỳ Vương sợ là ngồi không vững,
đoàn sứ giả này rất có khả năng đi bàn bạc vấn đề này”. Anh ta đứng
khoanh tay lại, khoé miệng lại lộ ra một cái cười giống như con hồ ly
vậy: “Cơ hội lớn, sao chúng ta lại không đi cho bọn chúng thêm chút rắc
rối chứ?”.
Trong đầu Thu Lão Hổ ghi nhớ lời nhắc nhở của Diệp
tướng quân trước khi đi: “Mọi hành động đều phải nghe quân sư”, không
cần suy nghĩ, gật đầu như cò mổ, hỏi: “Mạng của ta đây cũng do nghe
ngươi mà giữ được, ngươi nói gì thì làm thế đấy, muốn gây rắc rối cho
ai, thì chúng ta gây rắc rối cho người đó”.
Hồ Thanh hỏi: “Thu tướng quân, một trăm người chúng ta đấu với một trăm người bọn chúng, ông dẫn đội, cắt đường có được không?”.
Thu Lão Hổ đắc ý vỗ vỗ ngực: “Ta đây là tướng quân kỹ thuật kém một chút,
nhưng là thổ phỉ thì cũng có tiếng! Việc nhỏ cướp đường, ha ha, đó là
chuyên môn của ta rồi! Chỉ cần quân soái dặn dò, đảm bảo không sai sót
một chút nào!”.
Hồ Thanh cười hì hì: “Được thế thì tốt quá, tốt quá”.
Thu Lão Hổ hậm hực nói: “Cái bọn khốn đó đốt hết tóc và lông mày của ta!
Còn thêm một bộ râu nữa! Thù sâu hận lớn! Bọn chúng nhất định phải dùng
đầu để trả lại!”.
Hồ Thanh tiếp tục cười hì hì: “Ông không có râu trông thư sinh hơn một chút, nghe nói có những người phụ nữ đơn thân
thích điều này đấy”.
“Cút!”. Thu Lão Hổ bị làm cho khó chịu, ông
ta lao vào trong chùa, lao vào trong đám ẩn mình dưới dạng hoà thượng