Polly po-cket
Tương Tư Như Mai

Tương Tư Như Mai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323504

Bình chọn: 10.00/10/350 lượt.

trong mắt trong lòng ta chỉ có nàng, ta không buông bỏ được, phải làm sao bây giờ?

Tề Di Phi không nhịn được nước mắt như mưa, Hướng Bân ngồi phịch xuống ghế.

- Ai, nếu biết có hôm nay thì lúc trước sao còn làm vậy! Nhưng không ai hoàn hảo cả, chẳng ai chưa từng mắc sai lầm. Ngươi có thể nối lại tình xưa với nàng cũng coi như là mọi người cùng vui. Nam nhân có đôi khi phong lưu cũng không phải là sai lầm gì quá lớn. Vệ Thức Văn cười nói.

Lãnh Như Thiên ở bên không ủng hộ:

- Lời này của Vệ huynh sai rồi, người với người sống phải công bằng, ngươi yêu cầu một nữ tử thủy chung với mình thì ngươi cũng phải báo đáp nàng điều tương tự, bằng không thì chẳng có tư cách gì để yêu cầu ai cả. Liễu Mộ Vân không muốn để ý đến Tề huynh có nghĩa là nàng đã không còn muốn quay đầu, Tề huynh đừng ép người ta!

- Nàng chưa lấy chồng ta chưa thành thân, mọi thứ còn chưa có gì chắc chắn cả. Khi nàng còn nhỏ đã từng thường yêu ta, ta không tin chúng ta không có cơ hội.

Tề Di Phi nói như chém đinh chặt sắt.

- Sao ngươi biết nàng chưa có hôn ước? Nếu có thì sao?

Hướng Bân cô đơn hỏi.

Lòng Tề Di Phi xót xa, vẻ mặt như vặn vẹo:

- Sẽ không nhanh như vậy đâu? Nếu có, trừ phi người đó tốt hơn ta thì ta mới cam lòng.

- Nếu như ta thì sao? Hướng Bân cười nhẹ.

Một lời nói khiến mọi người hoảng hốt, ba người đều trợn tròn mắt, Tề Di Phi không thể tin vào tai mình, hắn xông lên hỏi:

- Hướng huynh, lời này có ý gì?

Vệ Thức Văn kéo Tề Di Phi lại cười lớn:

- Hướng huynh nói đùa thôi, hắn đâu biết Liễu Mộ Vân là nữ tử, hơn nữa hắn là Vương gia, sao có thể lấy một nữ tử đã có hôn ước với người khác, dù sao như vậy là không đủ trong sạch. Huống chi người đó còn là nữ tử ngươi thích, huống chi…

- Huống chi đó còn là kẻ lừa đảo!

Một tiếng khóc từ ngoài cửa truyền vào, bốn người cả kinh đều vội trừng mắt nhìn ra ngoài.

Dưới tàng cây, chẳng biết Hướng Như Bối và Liễu Mộ Vân đã đứng đó từ bao giờ, nhìn vậy có vẻ là đã đến được rất lâu rồi. Hướng Như Bối đang nén giận, nước mắt rơi không ngừng, Liễu Mộ Vân tái mặt, ngơ ngác nhìn ra xa.

Bốn người đều đi ra cửa, không chờ bọn họ lên tiếng, Hướng Như Bối đột nhiên vung tay hung hăng tát Liễu Mộ Vân một cái, quá nhanh quá mạnh khiến nàng không kịp phòng bị, Liễu Mộ Vân ngã xuống đất, nửa khuôn mặt sưng đỏ lên.

- Bối Nhi!

- Vũ Nhi!

Hướng Bân nhìn muội muội, giận dữ nắm lấy tay nàng, Hướng Như Bối ra sức giãy dụa. Tề Di Phi cúi người đỡ Liễu Mộ Vân lên, nàng lạnh lùng đẩy ra, nghiến răng đứng lên nhìn Hướng Như Bối với vẻ khó hiểu.

- Ngươi là kẻ lừa đảo, dám nữ cải nam trang lừa gạt ta.

Hướng Như Bối không nhịn được khóc lớn, chỉ vào Liễu Mộ Vân trách mắng. Từ sau lần gặp nhau ở Quan Mai các nàng đã ngày nhớ đêm mong, khó khăn lắm mới có dịp gặp lại, hắn dịu dàng đối xử, quan tâm chu đáo khiến nàng nghĩ lòng được như nguyện, vui mừng như ngồi trên mây nhưng không ngờ đây lại là một nữ tử. Nàng vừa thẹn vừa quẫn chỉ cảm thấy lòng tan nát:

- Liễu Mộ Vân, ta hận ngươi. Ngươi đừng có bám theo Vương huynh của ta nữa, ngươi là kẻ lừa đảo, làm thiếp làm nha hoàn cho Vương huynh ta cũng không xứng.

Nàng gạt tay Hướng Bân rồi khóc lóc chạy đi.

- Quận chúa, quận chúa.

Lãnh Như Thiên lo lắng đuổi theo.

- Mộ Vân!

Hướng Bân đau lòng vươn tay muốn vuốt ve má nàng nhưng nàng lại làm bộ như lơ đãng tránh đi. Gương mặt sưng đỏ khiến người ta không nhìn ra cảm xúc của nàng, trong mắt nàng cũng bình thản không chút gợn sóng như thể tất cả chẳng liên quan gì đến nàng. Hướng Bân nắm chặt tay, khắc chế cảm giác muốn đánh người.

- Ta bảo nha hoàn đi lấy chút thuốc cho muội, Bối Nhi quá tùy tiện, muội đừng để vào lòng.

Liễu Mộ Vân muốn mỉm cười nhưng vì mặt sưng lên nên không cười nổi, vẻ mặt này khiến người ta thấy xót xa.

- Không cần, cảm giác tỉnh táo hơn nhiều, không sao đâu. Muội không trách quận chúa, với việc khiến nàng có suy nghĩ khác đó là tại muội vô tình, mong nàng ấy sớm có thể bình tĩnh lại. A, muội đưa quận chúa về đây rồi, muội xin cáo từ. Trạng nguyên công, Tề công tử, mọi người cứ tán gẫu đi.

Nàng không thể ở thêm một giây một phút nào nữa, đầu óc đã trống rỗng, lòng đau đớn xót xa, tất cả như ác mộng trở thành sự thật, nàng chỉ muốn được tránh xa nơi này mà thôi.

Hành lễ xong, nàng xoay người đi ra cửa.

- Vũ Nhi!

Tề Di Phi không chịu buông tay, hắn chạy lên định đỡ nàng. Nàng dừng lại, yên lặng nhìn.

- Ta là Mạc Vũ Nhi, Tề công tử không cần đoán nữa.

- Vũ Nhi, xin lỗi, không phải ta cố ý muốn nàng khó xử như vậy.

Tề Di Phi rất đau lòng, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn không mong Vũ Nhi bị đối xử như vậy.

Mạc Vũ Nhi gật gật đầu:

- Ta hiểu, ta không trách ai cả. Ta xin phép đi trước!

- Ta đưa nàng về!

- Đa tạ Tề công tử, xin ngài dừng bước, ta có người nhà cùng đi, không cần phiền công tử, ngày khác gặp lại.

Không chấp nhận để hắn dây dưa thêm, Mạc Vũ Nhi đi thẳng ra ngoài, bóng dáng càng lúc càng xa trông thật tiêu điều.

Nàng không gọi hắn một tiếng đại ca, cũng chẳng nhìn hắn một lần, không giận dữ cũng không thất lễ, nàng như biến thành