
ía trên, cô hiện tại cũng đã hai chân bước lên,
đây chính là kết cục, không chết tức sống.
Di động rốt cuộc cắt ngang một phòng yên tĩnh, cô nghiêng đầu mắt nhìn màn hình, là Tống An Bình gọi tới.
***
Tống An Bình cũng trở về ăn tết âm lịch, lần đó sau khi trở về từ
Italia, hai người hiếm khi liên lạc, đã cùng nhau trải qua chuyện thương tâm như vậy, hiện tại ngồi chung một chỗ ngược lại không nói nhiều.
“Gần đây em có khỏe không?”
Vẫn là anh ta mở miệng trước tiên, Hứa Niệm trầm mặc, gật đầu: “Đã sớm vượt qua rồi.”
Tống An Bình cũng coi như hiểu biết cô,
từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, đối với tính tình của cô biết đến rõ ràng
thấu đáo. Hai người mặt đối mặt ngồi trong quán trà, hương trà dày đặc
trong phòng, anh châm trà cho cô, trầm ngâm nói: “Nếu đều qua, thì hãy
vì tương lai tính toán thật tốt, anh nghe Trâu Dĩnh nói em muốn rời khỏi Thanh châu? Chuyện khác anh không thể giúp được, nhưng anh biết rất
nhiều nơi thiếu bác sĩ, em muốn thử xem không?”
Hứa Niệm khẽ động, ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Tống An Bình uốn cong khóe môi: “Anh cũng muốn em được sống tốt.”
Cô cúi đầu trầm mặc không nói, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một túi văn kiện.
Tống An Bình đẩy tới trước mặt cô, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: “Sau đó lúc anh đi công tác lại nhịn không được đi thăm dò, lúc trước em nói cho anh biết nhân viên quản lý tòa nhà kia,
anh đã điều tra tài khoản của hắn, sau này tìm hiểu nguồn gốc phát hiện
ra không ít chuyện… Tất cả đều ở bên trong.”
Hứa Niệm nhìn chằm chằm cái túi đó, đầu ngón tay hơi phát run.
Tống An Bình thở dài: “Hứa Niệm, anh biết quan hệ của em và Đường Trọng Kiêu… Mấy thứ này giao cho em xử trí, cho Lục gia cũng được, giao cho cảnh sát cũng thế, lại hoặc là, khiến nó
phủ đầy bụi, tất cả quyền quyết định đều ở em.”
Cô nhìn chằm chằm túi văn kiện kia, ngón tay dùng lực hãm vào lòng bàn tay.
***
Đối với chuyện rời khỏi Thanh châu, Tống
An Bình nói cho cô thời gian suy nghĩ, lúc đi lại như thật mà giả nói
với cô: “Con người ích kỷ một chút mới vui vẻ, em lựa chọn thế nào cũng
không ai trách em.”
Đoạn đường cô trở về này trong lòng đều
nặng trịch, đoàn xe bị kẹt, không khí ngày hội náo nhiệt, nên đi ra
ngoài trở nên càng ngày càng không dễ dàng. Tài xế là tài xế già trong
nhà, ngồi ở băng ghế trước nhìn không chớp mắt, xem ra đối với tình
huống thế này đã sớm bình chân như vại.
Hứa Niệm nhìn cảnh tượng phía ngoài,
thành phố này cô sinh sống hai mươi mấy năm, nhưng vẫn như trước xem
không hiểu đằng sau sự phồn hoa của nó là hơi thở mục nát thế nào, có
một số việc quả thật không thể nghĩ lại, chỉ cần vừa nghĩ sẽ càng dẫn
đến rắc rối phức tạp.
Tỷ như Lục Từ lúc ấy tuổi còn nhỏ, việc
này không dám nói với cô, nhưng nhất định sẽ nói cho Nguyễn Tố Trân, cho nên Nguyễn Tố Trân cái gì cũng biết, nhưng lại một mình gạt cô.
Vài phần quan tâm, vài phần lợi dụng, thật sự không thể nghĩ nhiều.
Tống An Bình nói con người ích kỷ một
chút cũng không sai, mỗi người bên cạnh cô đều chỉ vì suy nghĩ của chính mình, ngay cả Đường Trọng Kiêu nói dối sau lưng cũng không hoàn toàn là anh nói gọn ghẽ như vậy, là cô quá tích cực, sống mệt như vậy đều xứng
đáng.
Nhưng từ đầu đến cuối, muốn cô chọn vẫn
là đi đường này, không ai có năng lực biết trước, đường là chính mình
chọn, cô không hối hận. Cho tới giờ khắc này cô vẫn cảm thấy như trước,
con người quan trọng nhất là không thẹn với lòng, ít nhất giờ phút này
nhớ tới Lục Sơn, trong lòng không có chút mắc nợ nào.
Mắt lại nhìn túi văn kiện đặt bên cạnh,
nhưng vẫn không biết làm thế nào, cho dù Lục Sơn có phản bội cô hay
không, nhưng đây là bằng chứng rửa oan cho anh, không ai có tư cách tùy
tiện cướp đoạt một sinh mệnh.
Nhưng cô cũng biết, có một số thứ đem ra ngoài thì không thể lường trước kết cục được.
Từng cho rằng phải vứt bỏ một số thứ,
hiện tại thật muốn buông tha thế nhưng khó như vậy, con người quả nhiên
đều có lòng tham, Đường Trọng Kiêu đã từng nói, anh không thể bỏ qua
chấp niệm trong lòng. Bây giờ, cô cũng giống vậy.
Xe khó khăn nhích từng bước, trong lòng
cô đè nén quá nhiều chuyện muốn nói ra, nhưng phút cuối cùng lại một
chuyện cũng không tìm thấy. Trâu Dĩnh về quê ăn tết, thành phố này lớn
như vậy, cuối cùng chỉ còn cô lẻ loi một mình.
***
Không biết vì sao cô lại bảo tài xế lái đến cửa nhà quản lý Vương, tòa
nhà cũ kia, trong màn đêm chìm trong ánh sáng nhu hòa. Mùa đông nhanh
tối, cô ngồi trong xe che kín áo bành tô, chần chờ một chút rồi bước lên lầu.
Tài xế bị cô đuổi đi, một mình giẫm lên
ánh sáng thưa thớt lên lầu, quản lý Vương từ lúc tạm rời cương vị công
tác được cô sắp xếp đến một công ty khác làm trưởng phòng, mặc dù là
công ty nhỏ, nhưng thu nhập ổn định lượng công việc không quá bận rộn,
còn có thể chăm lo cho việc học hành của con gái.
Đối phương mở cửa nhìn thấy cô, đáy mắt vừa mừng vừa sợ: “Sao cô lại tới đây?”
Hứa Niệm bị nụ cười của bà lây nhiễm,
cũng không khỏi hơi cong khóe môi: “Không có chỗ ăn cơm, chị có để ý
phải thêm bát đũa cho tôi không?”
Quản lý Vương gần đây