Old school Swatch Watches
Tương Tư

Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324072

Bình chọn: 8.5.00/10/407 lượt.

khí sắc tốt hơn

nhiều, hôm nay còn mặc màu áo lông cao cổ đỏ thẫm, nghe lời này thì cười không ngừng: “Lại nói đùa, cô còn thiếu nơi ăn cơm?” Nói như vậy, bà

vẫn chừa đường ra cho cô bước vào, sớm dặn dò con gái Lâm Lâm thêm bát

đũa.

Chung cư nho nhỏ kiểu cũ, đồ ăn cũng rất

bình thường, Hứa Niệm ngồi ở đó hốc mắt lại căng lên, có lẽ thật sự là

trời bên ngoài quá lạnh, đột nhiên một tia ấm áp cũng làm cho cô cảm

động. Lâm Lâm thêm cơm đưa tới cho cô, ngồi bên cạnh côcười tủm tỉm:

“Chị nếm thử đi, tất cả đồ ăn đều là em làm.”

Hứa Niệm hít vào một hơi, khi quay đầu nhìn cô bé đã tự nhiên mang ý cười: “Ừ, Lâm Lâm thật là lợi hại.”

Lâm Lâm chống cằm, chờ mong nhìn cô, có

lẽ đang đợi lời bình của cô. Hứa Niệm nếm một miếng, rõ ràng hương vị

hơi nhạt, nhưng vẫn ăn ra hương vị không phải như vậy: “Ăn rất ngon.”

Lâm Lâm liền cười vui vẻ: “Vậy chị ăn

nhiều một chút, nhìn chị gầy thành dạng…” Thế giới của trẻ con luôn đơn

thuần đến mức khiến người ta hâm mộ.

Cơm nước xong Lâm Lâm trở về phòng làm

bài tập, Hứa Niệm giúp quản lý Vương rửa bát, quản lý Vương cũng không

khách khí, hai người trầm mặc trong phòng bếp. An tĩnh trong chốc lát,

quản lý Vương thấp giọng hỏi cô: “Có phải hôm nay cô gặp chuyện gì

không?”

“Không có việc gì.”

Quản lý Vương trước kia nói ít, nhưng

hiện tại giống như cởi mở hơn không ít, nghe cô nói như vậy liền bày ra

tư thái trưởng bối giáo dục cô: “Cô chính là quá mềm lòng dễ dàng xử trí theo cảm tính, con người phải kiên cường một chút, lúc nên nhẫn tâm

tuyệt đối đừng do dự, không thì cuối cùng khổ sở chính là bản thân cô.”

Mặc kệ lời này nhằm vào cái gì, dường như cũng nói có lý, tật xấu của cô quá nhiều, bản thân cũng thấy không

được, Hứa Niệm gật đầu không lên tiếng, cũng không phản bác nửa lời.

Quản lý Vương dùng khăn lau khô tay, lúc

này mới quay đầu nghiêm túc nhìn cô nói: “Nhưng tôi cũng muốn cám ơn cô

khi đó mềm lòng, nếu cô tàn nhẫn hơn một chút, có lẽ đời này của tôi sẽ

bị phá hủy. Cho nên Hứa Niệm, con người quan trọng nhất không phải là

sống theo tâm ý của bản thân sao?”

Hứa Niệm nao nao, động tác trong tay hoàn toàn ngừng lại.

Quản lý Vương đi tới vỗ vỗ bả vai cô:

“Người khác tôi không biết, ít nhất tôi và Lâm Lâm sẽ cảm kích cô suốt

đời. Hứa Niệm, mỗi người đều có trái tim để biết, ai đúng ai sai, không

cần tranh cãi với ai, quan trọng nhất là xứng đáng với lương tâm của

mình.”

Hứa Niệm đáy lòng ngẩn ra, khi mở miệng lần nữa đã thản nhiên hơn: “Cám ơn chị nói cho tôi biết những điều này.”

Trong lòng cô cuối cùng đã có đáp án.

***

Khi Hứa Niệm trở về kiên trì không để

quản lý Vương tiễn, tự mình bắt xe đi, nhưng xe còn chưa tới cửa tiểu

khu, liếc mắt liền thấy được xe người nọ. Thân xe ẩn nấp ở trong đêm

tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy, như là tâm linh cảm ứng, cô biết anh đang ở đó.

Cô bảo tài xế dừng xe, khi cô đi tới

dường như bị bao trùm bởi hơi thở thật sâu, cho dù cách cửa kính xe căn

bản nhìn không tới tình hình bên trong, nhưng cô biết người nọ đang nhìn cô chằm chằm.

Buổi tối Đường Trọng Kiêu gọi vài cuộc

điện thoại, nhưng một cuộc cô cũng không nhận, trong lòng rối loạn, cô

sợ nghe được giọng anh.

Lúc này người nọ chỉ sợ trong lòng cũng không thoải mái.

Cửa kính xe nhanh chóng hạ xuống, lộ ra

gò má góc cạnh rõ ràng của anh, Hứa Niệm dừng bước, bỗng nhiên lại khó

cất thêm một bước đi về phía trước.

Cuối cùng vẫn là anh chủ động đi tới chỗ

cô, vẫn như cũ là một thân màu đen trang nghiêm kia, ánh đèn đường in

trên đôi mắt anh, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, ánh sáng thưa thớt

cũng không rõ ràng.

Hứa Niệm đứng tại chỗ chờ anh.

Đường Trọng Kiêu đi qua lại không nói gì, vươn hai tay ra kéo cô vào trong lòng, cằm vùi vào giữa mái tóc của cô, khi mở miệng mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Lại không nhận điện thoại, không biết anh sẽ lo lắng sao?”

“Em…”

Anh không cho cô cơ hội nói tiếp, đưa tay sờ sờ hai má cô sớm đã bị đông lạnh đến mức đỏ lên, nói: “Lạnh không?”

Hứa Niệm lắc đầu, nghiêm túc nhìn vào đáy mắt anh: “… Anh không phải có chuyện muốn nói với em?”

Ngón tay anh chạm một bên má cô, sau một lúc lâu, nhưng chỉ cười: “Không có việc gì, chỉ là nhớ em, tới thăm em một chút.”

Hứa Niệm nghi ngờ nhìn anh, nhưng cho tới bây giờ bên ngoài người này đều khiến người ta nhìn không thấu. Cô do

dự muốn nói những lời này cho anh biết, suy nghĩ một lát, cô nói: “Tống

An Bình cho em một thứ.”

Kỳ thật cô tin chắc đối phương cái gì

cũng biết, Đường Trọng Kiêu từng tiếp xúc với Tống An Bình, lấy tính

tình của anh sẽ không phớt lờ như vậy. Quả nhiên trên mặt anh vẫn như

trước không nhiều phản ứng thừa, im lặng chờ cô nói tiếp.

“Em sẽ giao nó cho Lục gia.” Nguyễn Tố

Trân là mẹ của Lục Sơn, tất cả đều nên để bà đưa ra quyết định, dù sao ở giữa còn có Cầu Cầu.

Đường Trọng Kiêu gật gật đầu, như hoàn toàn không bất ngờ, chỉ trầm thấp “Ừ” một tiếng.

Phản ứng này của anh, Hứa Niệm ngược lại

không biết nên nói gì, đêm nay anh có chút không bình thường. Từ đầu đến cuối Đường Trọng Kiêu đều không phát biểu bất cứ quan điểm nào v