pacman, rainbows, and roller s
Tương Tư

Tương Tư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323780

Bình chọn: 7.00/10/378 lượt.

thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Ngu ngốc yêu em.”

Lòng cô càng thêm mềm mại, cô đưa tay giữ lấy cổ anh, chủ động đưa đôi môi hôn anh.

Trên mặt chú Hoa mang theo nụ cười hiếm

thấy, nâng tay ra hiệu với mấy người giúp việc, vì thế tất cả mọi người

thức thời lui ra. Chỉ còn hai người đứng ở cửa, cô đang khóc, anh lại

không mở miệng dỗ dành, nụ hôn này tràn đầy nước mắt mặn chát, lại tràn

đầy ngọt ngào.

Đường Trọng Kiêu biết, lần này, rốt cuộc anh đã đợi được nhím con của anh.

Hứa Niệm chùn tay mềm mại vịn vào anh,

lui lại một chút, thật sâu nhìn mắt anh, nói: “Từ trước đến nay em khiến anh chỉ có một mình, về sau sẽ không như vậy nữa, cho dù tiếp theo phải đối mặt với gì, xin anh hãy tin em.”

Kiên định và trầm tĩnh trên mặt cô khiến

anh nao nao, rất nhanh đã hiểu mọi chuyện, đưa tay nhéo nhéo cái mũi

xinh xắn của cô, mỉm cười gật đầu: “Anh đây mỏi mắt mong chờ.”

Ngoài cửa ánh mặt trời ấm áp, mặc dù ngày sau lại nhiều mưa gió, nhưng đã không còn sợ điều gì, anh làm nhiều

chuyện như vậy đều đáng giá, vì cô, anh vui vẻ chịu đựng.

Hứa Niệm cùng Đường Trọng Kiêu tiến lên

lầu, tay hai người trước sau đều chưa từng tách ra. Cô tỉ mỉ nhìn anh

chăm chú, lúc này mới phát hiện khí sắc của anh cũng không tốt, nghĩ đến đoạn thời gian cô đau lòng này, chỉ sợ anh cũng không dễ chịu hơn mình

bao nhiêu, không khỏi có chút bận tâm: “Bệnh của anh…”

“Không có việc gì.” Anh trả lời thật rõ

ràng, suy nghĩ một lát lại nhìn về phía cô, “Cuối cùng không nhìn được

em, sao anh có thể đi tìm cái chết.”

Hứa Niệm tức giận đến hung hăng trừng anh: “Không được nói bậy.”

Người thân thể không tốt luôn đặc biệt

kiêng kị nói chữ này, nhưng bộ dạng anh lại chẳng chút để ý, lúc này

mang theo cô từng bước lên lầu, nụ cười trên mặt dường như không che

giấu được: “Cần quy tắc lắm như vậy làm gì, nói đến cùng mọi chuyện đều

nắm giữ trong tay mình, nếu nói mấy câu thật sự có thể quyết định sinh

tử, còn cần bác sĩ làm gì.”

Phụ nữ ít nhiều đều cảm tính, Hứa Niệm không nói nữa, đối với đề tài này từ chối phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Chú Hoa đã bỏ hành lí của cô vào phòng

ngủ chính, trước đây Hứa Niệm từng ở trong căn phòng này, nhưng lần này

có tâm trạng khác biệt rất lớn. Anh kéo cô ngồi trên sô pha, hai tay

vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt đảo qua đảo lại, như muốn đem thiếu thốn

mấy tháng này tất cả đều bồi dưỡng trở về.

Hứa Niệm da mặt mỏng, huống hồ hiện tại

trong lòng trong đầu tất cả đều là anh, bị nhìn chăm chú vào như vậy bên má lập tức liền hồng lên, hơi nghiêng mặt trốn ra: “Cũng không phải

chưa nhìn thấy, có cái gì đẹp chứ.”

“Quả thực khó coi…” Người này thế nhưng

còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy cô vừa tức lên mà trừng lại, lúc này mới

cười nói tiếp, “Nhưng mà nhìn không chán, làm sao được?”

“Lưu manh.” Cô bị nói cho thẹn đến hoảng, hai chữ mắng ra miệng lại mềm nhũn, chút lực cũng không có.

Đường Trọng Kiêu đưa tay ôm chầm cô,

khống chế không được liền cúi đầu hôn, giữa tình nhân nói chung đều là

như thế, mỗi phút mỗi giây bên nhau đều hận không thể triền miên cùng

một chỗ.

Trong nhà cực kì yên tĩnh, lúc này bên

tai chỉ còn lại tiếng hít thở của hai bên, anh lại khó tự kiềm chế, kéo

váy dài của cô từng chút một sờ soạng lên trên. Đây là món nghiện của

anh, căn bản cai không được, một khi nhiễm phải thì biết vị ăn vào xương tủy nhịn không được muốn càng nhiều.

Khi tình nồng đậm tất cả đều sẽ tự nhiên, Hứa Niệm cũng hiếm khi mở lòng phóng túng, chủ động quấn lấy anh, há

miệng run rẩy đưa lên cái lưỡi của mình.

Ngay cả cửa anh cũng chưa đóng, Hứa Niệm

nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng người này quen chủ nghĩa đàn ông, căn bản

không cho phép thương lượng: “Không có căn dặn của anh sẽ không ai dám

đi lên, xa cách lâu giờ gặp lại, ai cũng biết chúng ta đang làm gì.”

Lời nói này khiến toàn thân cô đều nóng lên, sau đó anh đã không cho cô cơ hội nghĩ nhiều nữa…

Nhưng rất nhanh Hứa Niệm liền cảm thấy

không bình thường, người trên người bỗng nhiên ngừng lại, cô mở đôi mắt

sương mù ra, lấy chân hơi hơi cọ anh: “Sao vậy?”

Ánh mắt anh có chút lạ, Hứa Niệm dọc theo tầm mắt của anh vừa thấy, trong lòng thầm kêu một tiếng “Không xong”,

đêm đó cô tháo lắc chân xuống kết quả quên đeo lại.

Cô lấy lòng nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không phải em cố ý.”

Đường Trọng Kiêu không nói chuyện, chỉ

chống cánh tay trước sau đều nhìn chằm chằm vào cô, Hứa Niệm bị anh nhìn trong lòng không ngừng chột dạ, lúc này mới nghe anh mở miệng: “Nếu

Tưởng Nghị không nói gì, có phải em thật sự định cứ như vậy buông tay

không?”

Hứa Niệm trong lòng ngẩn ra, vấn đề này…

Anh thở dài, cuối cùng không có dũng khí

nghe đáp án chân thật của cô, cúi đầu chống trán cô, nói: “Quên đi.”

Hiện tại so đo những chuyện này cũng không có ý nghĩa, dù sao cô cũng đã ở bên cạnh anh.

Hứa Niệm nhìn anh như vậy trong lòng lại

khống chế không được mà đau đớn rầu rĩ, trước đây khi yêu luôn lo được

lo mất, anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc trắng ra ở trước mặt cô như vậy,

hay là trước kia cũng từng thương tâm thất vọng, nhưng đều bị cô xem

nhẹ.

Cô chủ