
oàn Tạ thị, MK phát triển tốt,
cũng có lợi cho Sâm. Hai thương hiệu có thể cùng tổ chức một số hoạt
động…”
Lắc đầu, Sâm Minh Mỹ mệt mỏi chống tay lên trán, hít thở sâu.
Cô biết mình đã mất kiểm soát.
Những ngày gần đây, trong lòng cô dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, tất
cả đều không như ý. Việt Xán càng ngày càng xa cách cô. Đêm đó Việt Xán
và Diệp Anh kéo kín rèm ở riêng với nhau trong phòng rất lâu đã khiến cô nổi trận lôi đình, chiến tranh lạnh với anh. Anh cũng chẳng có ý cứu
vãn, mặc kệ cô giận dỗi.
Kết quả kinh doanh của Sâm không tốt,
tuy Tạ lão thái gia có an ủi cô, nhưng áp lực từ Tạ Hoa Lăng càng ngày
càng lớn. Khi cô còn ở bên Việt Tuyên, người đàn bà này hết mực chăm sóc cô, bây giờ thì vô cùng lạnh lùng với cô! Cô lại không thể liên lạc
được với cha. Cô đã mất liên lạc với cha một khoảng thời gian rất dài
rồi. Trước đây cha cô cũng có lúc du ngoạn không biết tung tích, nhưng
chưa bao giờ bặt vô âm tín như thế này. Cô ngày đêm lo lắng, không chỉ
vì không được cha chỉ bảo và ủng hộ mà còn bởi trong lòng bất an, bắt
đầu lo lắng cho sự an nguy của cha.
Còn về Diệp Anh…
Giống như một cái tát giáng xuống mặt mình!
“Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng tôi kích động.” Ngón tay bóp trán, Sâm Minh Mỹ
nói, “Có thể trước đây chúng ta thuận lợi quá, bây giờ…”
“Không sao”, Liêu Tu thông cảm nói, Quỳnh An cũng yên lòng gật đầu.
“Diệp Anh quả thực có năng lực”, Sâm Minh Mỹ mím môi, nói, “Ban đầu nghĩ rằng MK một lúc nhận được nhiều đơn đặt hàng như vậy chắc chắn sẽ làm không
xuể, chất lượng thiết kế cũng sẽ giảm xuống. Nhưng cô ta lại bắt đầu hạn chế số lượng, mỗi tháng chỉ nhận hai mươi đơn hàng, khiến khách hàng
càng đổ xô đến với thương hiệu của cô ta, giá thành cũng có thể tăng lên một chút.”
Vẻ mặt đầy nghiêm túc, Sâm Minh Mỹ tiếp tục nói:
“Cô ta cũng sẵn sàng nhường lại, mỗi tháng hai mươi đơn hàng, cô ta cho
George và Tracy nhận mười hai đơn. George và Tracy vẽ xong bản thiết kế
rồi đưa cho cô ta sửa lại và hoàn thành, hiệu quả lại cũng rất xuất sắc. Không ngờ cô ta còn có khả năng làm giáo viên hướng dẫn, trước đây, khi George và Tracy còn ở bộ phận thiết kế, họ cũng không nổi trội lắm.
Sâm Minh Mỹ cười, nói với Liêu Tu và Quỳnh An: “Đương nhiên, cho dù là bây giờ, George và Tracy vẫn còn kém xa hai người”.
“Diệp tiểu thư rất có đầu óc.” Quỳnh An thật thà nói, “Nếu như toàn bộ thiết
kế đều do cô ấy hoàn thành, ngoài lượng công việc lớn rất vất vả ra, còn dễ dẫn đến sự hạn chế trong phong cách thiết kế. Nhưng nếu kết hợp với
phong cách thiết kế hoàn toàn khác biệt của George và Tracy, tác phẩm sẽ càng thêm phong phú đa dạng”.
“Đúng vậy, cô ta đúng là có đầu óc kinh doanh.” Hơi nhếch mày, Sâm Minh Mỹ nói một cách khâm phục: “Vì
thế, thua cô ta, tôi cũng… tâm phục khẩu phục.” Lặng thinh, móng tay màu hồng nhạt bị gãy trong lòng bàn tay, trên ngón giữa còn lưu lại vệt gãy sâu màu trắng, Sâm Minh Mỹ lấy bấm móng tay ra, bình thản cắt bỏ phần
móng tay bị gãy.
***
Trước cửa hiệu bánh ngọt kiểu Tây
treo một lá cờ rất đẹp, nền là những ô vuông màu đỏ trắng, ở giữa thêu
một bông tường vi màu hồng. Trong tủ kính sáng choang bày các loại bánh
ngọt đầy hấp dẫn.
Chuông gió kêu leng keng. Tiểu Nguyên trong
chiếc tạp dề, ngẩng đầu, thấy mỹ nam tuấn tú đầy hoang dã bước vào, lập
tức cười, hồ hởi: “Anh Tạ, anh đến rồi à. Hôm nay vẫn hai chiếc bánh mì
đậu đỏ chứ?”
“Đúng thế.” Liếc nhìn đồng hồ treo tường, bốn giờ
kém hai mươi lăm, Việt Xán mỉm cười gật đầu, nụ cười sáng bừng khiến
Tiểu Nguyên tò mò hỏi: “Rất ít khi thấy anh vui như vậy, lát nữa anh có
hẹn với bạn gái, đúng không?”
Nụ cười nơi khóe môi xán lạn, Việt Xán nói:
“Ừm, cô ấy hẹn gặp tôi.”
“Thật tốt quá!”
Tiểu Nguyên rất vui mừng. Ba năm trước, việc kinh doanh của cửa hàng có vấn
đề, suýt nữa thì phá sản, chính anh Tạ đã hỗ trờ họ vượt qua cửa ải khó
khăn đó, mẹ cô và cô luôn coi anh là ân nhân. Ba năm nay, anh Tạ lúc nào cũng ủ dột, cô đơn, có thể thấy anh có rất nhiều tâm sự, chẳng hề vui
vẻ gì.
Cô biết anh Tạ có một người bạn gái rất thích ăn bánh mì đậu đỏ, anh Tạ thường mua về cho cô ấy.
Một thời gian, cô đoán bạn gái anh có lẽ không yêu anh, hoặc đã chia tay
rồi, thậm chí đã chết, nếu không làm sao có thể để anh Tạ buồn bã như
vậy.
Bây giờ thì tốt rồi.
Không biết cô bạn gái thích ăn
bánh đậu đỏ ấy đã làm gì, mà khiến anh Tạ dường như chỉ sau một đêm đã
trở nên trẻ trung, hạnh phúc như vậy. Anh vốn anh tuấn, cuốn hút, nay
lại sáng bừng như ánh mặt trời diễm lệ trên bầu trời mùa hạ, đôi khi còn mỉm cười, nụ cười quyến rũ hơn cả hương bánh trong tiệm.
Tình
yêu đúng là khiến con người ta mong ngóng, không biết lúc nào mới gặp
được bạch mã hoàng tử của mình đây, Tiểu Nguyên cười tủm tỉm nghĩ. Nhanh nhẹn lấy ra hai chiếc bánh dành riêng cho anh từ trong tủ, nói:
“Đây là bánh mẹ em làm bằng đậu đỏ mới nhập hôm qua, ngon lắm đó. Có phải
gói vào không anh?”, Tiểu Nguyên nói rồi lấy ra một chiếc hộp giấy.
“Để tôi tự làm.”
Đón lấy chiếc hộp, Việt Xán tận tay cho hai cái bánh mì thơm ngon vào túi
nilo