
niên ngồi trên xe lăn, đó là bạn gái của anh.
Điều anh trai không biết là…
Lần đầu tiên anh quên cô, còn trước cả anh trai.
…
…
Lúc tám tuổi, cha đưa anh đến dự một buổi tiệc sinh nhật, nhân vật chính là cô con gái độc nhất của người bạn thân cua cha, cô bé đó mặc chiếc váy
trắng rất đẹp, được các bạn nhỏ ngưỡng mộ vây quanh, dường như cô là
ngôi sao sáng nhất, rạng ngời nhất.
Tiệc còn chưa bắt đầu, anh đã rời căn phòng huyên náo lặng lẽ đợi ở một góc
khuất trong vườn hoa, chờ cha đưa về. Câu chuyện trao đổi giữa cha với
bác sĩ lúc ban ngày anh đều nghe thấy hết, bác sĩ nói với cha, anh có
khuynh hướng mắc chứng tự kỷ, khuyên cha mẹ năng đưa anh ra ngoài chơi.
Vì vậy cha ép anh đến những chỗ như thế này.
Tiếng ồn ào từ phía ánh đèn sáng choang vẳng đến.
Trong vườn hoa đó, trồng rất nhiều tường vi trắng, đang nở rội như một biển
hoa, dưới ánh trăng tĩnh lặng, êm đềm cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoa
nở, từng cánh từng cánh, từng bông từng bông, xinh đẹp, trang nhã lóng
lánh, nức hương.
Anh lặng lẽ nhìn.
Cả thế giới tĩnh lặng, chỉ còn anh và hoa tường vi trắng muốt.
“Cậu là ai ?”
Đột nhiên một giọng lanh lảnh vang lên bên cạnh. Khi cậu bé tám tuổi là anh lúc đó ngoái đầu lại, trong đêm đầu hạ, chiếc váy xòe trắng muốt, mái
tóc đen dài như búp bê, cô bé xinh đẹp nhìn anh, khuôn mặt cô trắng ngần như tường vi trắng mới nở, cặp mắt đen láy, thăm thẳm như đầm sâu gợn
sóng, cái nhìn kiêu ngạo như đang dò xét đối phương, không hợp với lứa
tuổi.
Không trả lời cô bé.
Anh tiếp tục nhìn khóm tường vi.
“Cho này.”
Để một đĩa bánh ngọt trông rất đẹp mắt bên cạnh anh, cô bé hình như không
có hứng thú hỏi tiếp. Hai đứa ngồi trên tảng đá to, nhìn biển tường vi
trắng đang tiếp tục nở hoa, mùi hương nhàn nhạt lan tỏa trong đêm, cô bé cất giọng trong veo nói với anh:
“Đấy là tường vi đêm đầu tiên.”
Có tiếng động sột soạt, khi anh ngoái đầu, thấy cô bé đang dùng một cái
que vẽ gì lên mặt đất cạnh khóm hoa. Tay thoăn thoắt vạch trên đất thấm
mùi tường vi, thoáng chốc dưới chiếc que đã hiện ra một bông tường vi,
sống động như thật, dưới ánh trăng bông hoa đó cơ hồ phát ra ánh sáng
màu ngân bạc.
Anh không nén nổi ngạc nhiên, ngước nhìn cô.
Cô vẫn chăm chú vẽ không để ý xung quanh, xong một bông, lại vẽ bông khác, khi mặt đất cũng nở ra một biển tường vi. Anh nhìn rất lâu biển hoa đó, nhìn ngây người, khi anh ngẩng đầu, muốn để cô tiếp tục vẽ, mới phát
hiện cô đã chạy đâu mất từ lúc nào.
Gió đêm đầu hạ nhè nhẹ mơn man.
Cả khu vườn chỉ còn hương tường vi thoang thoảng, và đĩa bánh trên tảng đá.
…
…
Về sau, cha cô bé đó tự sát, công ty phá sản, chuyển đến một tòa biệt thự
phong cách lãng mạn như cung điện của Pháp, anh không gặp lại cô bé đó
nữa, chỉ mỗi lần nhìn thấy hoa tường vi, trong đầu lại hiện lên bông
tường vi lóng lánh ánh bạc cô vẽ trên đất.
Anh tưởng mình đã quên khuôn mặt cô.
Mãi đến một ngày bảy năm trước.
Trong vòng tay anh trai, cô bé nhìn anh từ xa.
Đôi tròng đen thẳm.
Như đầm sâu hun hút, nhìn không thấy đáy, đen thăm thẳm, như xôn xao gợn
sóng, lại như một xoáy nước đen thui có thể cuốn băng tất cả, nổi bật
trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của cô, trong đêm tối, giống như bông tường vi đóng băng, cánh trắng nhụy đen.
Thì ra…
Anh vẫn luôn nhớ tới cô.
Cho dù thời niên thiếu hay bây giờ. Mà mỗi lần xuất hiện trong tầm mắt anh, cô đều mang những thân phận khác nhau. Duy nhất không khác, là đôi mắt
đen thẳm như xoáy nước đó.
“Anh thích tôi ? Ha ha ha ?”, trong màn mưa giăng, Diệp Anh cúi người, “Hồi nhỏ
anh từng gặp tôi ? Lẽ nào anh định nói, từ nhỏ anh đã thích tôi, vẫn
thích đến bây giờ, cho nên biết tôi đang lừa anh, anh vẫn thích ?!”.
“…”
Việt Tuyên im lặng nhìn cô.
“Chẳng lẽ anh muốn tôi tin anh là kẻ si tình ?”, cô cười nghiêng ngả, lấy cùi
tay lau nước mắt, liếc xéo anh, “Thật đáng tiếc, Nhị thiếu gia, tôi
không thích anh. Từ đầu đến cuối tôi đều lợi dụng anh. Gặp gỡ ở Paris,
là do tôi tra được lịch trình của anh, mỗi câu tôi nói đều cố tình làm
cho anh thích tôi, cử chỉ dịu dàng với anh, sự chu đáo tỉ mỉ với anh,
cũng hoàn toàn là do tôi ngụy tạo, bao gồm cả vừa rồi, tôi có tình bỏ đi trong mưa to gió lớn, cũng là cố tình đánh vào tình cảm của anh, khiến
anh phải thương xót tôi”.
Ghé khuôn mặt đáng yêu sát mặt anh, cô nói vào tai anh, vẻ khiêu khích:
“Nhị thiếu gia si tình của tôi, vậy bây giờ anh còn thích tôi không ?”
Hơi ấm từ miệng cô vấn vít.
Ánh mắt Việt Tuyên mờ dần, hàng lông mày chau lại, né đầu ra xa.
“Ha ha ha, không chịu nổi rồi chứ gì ! Vậy mà anh còn dám nói anh thích tôi !”, mắt lóe ra tia dữ tợn, nụ cười tươi thắm mà lạnh băng, “Nếu thích
tôi thật thì khi tôi nằm viện tại sao anh không đến thăm tôi một lần ?!
Tôi gọi cho anh bao nhiêu cú điện thoại, anh không một lần nhấc máy !
Không một lần gọi lại cho tôi ! Anh thấy tôi ngu xuẩn thế nào, mới tin
là anh thích tôi ?!”.
“…”
Anh vẫn im lặng, bàn tay nắm chặt tay vịn xe lăn. Môi mím thành đường
thẳng, cô cứng người đứng lên, không muốn nhìn con người xanh xao ướt