
ào ngưng thần tĩnh khí...
Lúc này, một cỗ chân khí khác chậm rãi truyền vào trong cơ thể,
làm cho cảm giác xao động bình phục lại. Nháy mắt, cỗ chân khí kia lại chợt
biến mất.
“Thật sự là làm càn! Ngươi cưỡng chế đạo khí như vậy, bản
thân sẽ mất mạng trước!” Khách Ức lớn tiếng quát.
Khách Lộ?
Quay đầu, Khách Lộ bình ổn chân khí của mình, nhẹ nhàng thở
dốc.
“Nàng thế nào?” Huynh ấy vừa ổn định hô hấp, lại mở miệng hỏi
ta.
Ta sẽ thế nào? Huynh...
“Tỷ tỷ, đừng nghĩ nhiều, ngưng thần tĩnh khí!” Khách Ức lại
một lần nhắc nhở, “Hai người không được làm càn nữa! Ta đi tìm Tần Xuyên!”
“Huynh không sao chứ?” Ta vươn tay, cầm lấy cánh tay Khách
Lộ. Hắn lần trước thương thế hẳn là còn chưa khỏi, đem đại bộ phận chân khí đều
truyền cho ta, còn mạnh mẽ giúp ta áp chế nội lực phản chấn, huynh...
“Thực xin lỗi...” Huynh ấy nhìn ta, trong giọng nói có vẻ vô lực.
Thực xin lỗi? Vì sao phải nói xin lỗi... Huynh từ đầu tới
đuôi, đều cứu ta không phải sao?
“Nếu không phải khi đó ta làm nàng bị thương, sẽ không...”
Ta chặn ánh mắt huynh ấy, “Ta không sao, thật mà, huynh xem...
Chuyện vừa rồi, là ngoài ý muốn...”
Huynh ấy lắc đầu, trong mắt tràn đầy hận ý... Đột nhiên, thân
thể huynh ấy run rẩy, sau đó, ta liền như vậy lúng túng nhìn huynh ấy phun ra
máu.
“Khách Lộ!”
Huynh ấy ngước nhìn ta, buồn bã cười, trong nụ cười lại có lệ...
Trong nháy mắt, chân khí trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch...
“Viêm Thần Giác Thiên”! Đúng vậy, huynh ấy cũng có nội lực
“Viêm Thần Giác Thiên”... Cho nên, cảm xúc kịch liệt, cũng sẽ làm cho huynh ấy
chân khí hỗn loạn...
Ta biết phải ngưng thần tĩnh khí... Nhưng mà, không có cách
nào a, nhìn hắn, cho dù vết thương không đau, chân khí bất loạn, tâm cũng sẽ
đau a...
“Ta không sao, thật sự không có việc gì!” Ta vươn tay, ôm
chặt huynh ấy, “Ta không có việc gì! Ngưng thần tĩnh khí, cái gì cũng đừng nghĩ...”
Thân thể huynh ấy, vẫn run rẩy... Loại thống khổ này, với ta
mà nói, chỉ là chuyện sớm chiều, nhưng mà, huynh ấy lại chịu đựng mười mấy năm
rồi... Không được, không thể nghỉ tiếp... Phải ngưng thần tĩnh khí mới được...
“Nàng không nên gặp gỡ ta...” Trong giọng nói của huynh ấy lộ
vẻ bi thương.
“Trả lời sai!” Ta siết hai tay, ôm càng chặt. “Ông trời là
thấy ta mười mấy năm nay sống rất vô vị, cho nên cho ta một đoạn oanh oanh liệt
liệt... Ta không phải nên đi tạ lễ sao?”
Lúc này đây, huynh ấy không cười. Cảm giác được, dừng trên
gương mặt ta, là lệ...
...
“Có nghe qua ‘nội thương thất tình’ hay không?” Ôn Văn...
Không, Tần Xuyên, nhàn nhã thu hồi ngân châm, mở miệng.
Biết hắn kỳ thật là người “Huyền Vũ đường” của Thánh giáo, ta
hầu như đã không còn kinh ngạc.
Hắn cười cười, tiếp tục nói: “Vui cùng sợ đau tim, giận tổn
thương gan, buồn cùng đau khổ tổn thương phổi, nhớ tổn thương lách, lo hoảng
tổn thương thận...” Hắn uống ngụm trà, “‘Viêm Thần Giác Thiên’ vốn là tâm pháp
của đạo gia, ‘Viêm’, lửa của người, xuất phát từ tim và phổi làm chủ, cách vật.
‘Thần’ chính là chỉ khí tức. ‘Giác thiên’ là chỉ hiểu rõ ý trời. Tâm động thì
khí tức sẽ làm theo, như lửa có khói, không thể trở lại thành củi. Cho nên đạo
gia lợi dụng để khắc chế tâm tính mình, mục đích là để dưỡng sinh...”
“Khụ khụ, Ôn... Tần Xuyên, phiền huynh nói đơn giản một
chút.” Ta trừng mắt nhìn hắn. Muốn chết, không phải là đọc nhiều hơn mấy quyển
sách thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu!
“Kỳ thật ý của ta là, ‘Viêm Thần Giác Thiên’ có thể coi là
một bộ nội công tâm pháp, là võ học thượng thừa nhất. Tuy rằng phương pháp có
điểm quá khích, nhưng nếu có thể chiếu theo bí quyết của nó, không những tránh
được ‘nội thương thất tình’, còn có thể ngũ hành điên đảo, cường thân kiện thể,
mỹ dung dưỡng nhan, trẻ mãi không già...”
“Khụ khụ.” Ta bất mãn cắt ngang lời hắn, “Huynh có ý gì?”
“Ý của ta là,‘ Viêm Thần Giác Thiên’ nội lực phản chấn không
thể cứu được, cô tốt nhất là tu luyện theo nó đi...”
Hết chỗ nói rồi...
“Nói cũng như không nói.” Khách Ức mở miệng, “Tỷ tỷ tuy rằng
có thể thông qua tu tập ‘Viêm Thần Giác Thiên’ để kiềm chế chân khí trong cơ
thể, nhưng mà, vấn đề là thời gian thế nào, vạn nhất tỷ tỷ còn chưa luyện
thành, chân khí đi ngược chiều trước... Vậy làm sao bây giờ?”
Tần Xuyên nhìn nhìn ta, “Chỉ có thể luyện trước, sau đó lại
nghĩ biện pháp.”
“Ta có thể hỏi chưa?” Ta thở dài, “Luyện như thế nào?”
Hai người lập tức ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
“Đừng nhìn ta a, ta không biết.” Khách Ức lắc đầu.
“Ừm, ta cũng không có cơ hội luyện môn công phu này...” Tần
Xuyên cười cười, “Có điều, Khách Lộ biết a...”
Khách Lộ ngồi bên cạnh, vẫn trầm mặc.
“A, vậy là tốt rồi...” Ta đi qua, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu
nhìn Khách Lộ, “Dạy ta a...”
Huynh ấy nhìn ta, hồi lâu sau, mới khẽ cười, gật gật đầu.
“Có khó không?” Ta tiếp tục hỏi.
“Sẽ không.” Rốt cục, huynh ấy cũng mở miệng nói chuyện.
“Vậy, phải luyện bao lâu?” Tiếp tục tiến lên!
“...”
Cửa đột nhiên bị đá văng.
Viên Tàng U vẻ mặt phẫn nộ đi đến.
“Ách...” Đánh cướp hả?
“Ta dù sao cũng là khách a, ta cũng chỉ là muố