
n nhìn xem
Khách Lộ đại ca đến tột cùng là bị gì, sao mọi người đều ngăn cản ta hả! Còn
động thủ nữa! Đây là đạo lý gì hả?” Nàng vừa đi, vừa oán giận, “A... Khách Lộ
đại ca...” Đột nhiên, giọng điệu của nàng đột nhiên thay đổi. Nàng đi qua mấy
bước, nét mặt tươi cười như hoa, “Huynh làm sao vậy, là bị bệnh sao?”
Khách Lộ lắc đầu.
“Nội thương?”
Chân khí của ta, hình như có điểm loạn, gan hình như không
quá thoải mái... Giận tổn thương gan, thật hay giả đây?
Khách Lộ đột nhiên đứng lên, kéo ta. “Đi luyện công đi.”
Huynh ấy nhìn ta, nói.
A? Bây giờ? Ta khờ ngốc bị huynh ấy lôi đi.
“Xin lỗi không đón tiếp được, Viên cô nương...” Ta mở miệng,
nói với Viên Tàng U.
Viên Tàng U khẽ nhíu mi, nàng đi lên vài bước, vươn tay chặn
Khách Lộ.
“Chờ đã!” Nàng mở miệng.
“Có việc gì thế?” Vẻ mặt Khách Lộ vẫn lạnh lùng. Ta đã nói,
“Viêm Thần Giác Thiên” loại võ công này, cho dù tốt như thế nào, khiến cho mọi
người không biết cười, còn có giá trị tu luyện gì chứ?
“Huynh cùng nàng, có quan hệ gì hả?” Viên Tàng U nhìn ta,
nói.
“Có liên quan gì tới cô?” Khách Lộ vẫn lạnh lùng đáp.
“Có!” Viên Tàng U hùng hồn thật sự là làm cho ta giật mình
không nhỏ, “Ta thích huynh, nếu hai người là một đôi, ta phải bỏ cuộc. Huynh
nói có liên quan hay không?”
Thật, thật thẳng thắn...
Khách Lộ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn ta.
Nhìn ta làm cái gì? Ách... Nhớ lại, Khách Lộ thoạt nhìn lạnh
lùng, trên thực tế, loại việc này hẳn đã làm cho huynh ấy lúng túng, không thể
trả lời. Aiz, huynh ấy thiện lương như vậy làm gì? Thiện lương lại không thể
làm cơm ăn. Xem ta... khoan đã, chúng ta có thể xem như một đôi sao?... Aiz,
dưới tình huống này, coi như phải đi!
“Viên cô nương, kỳ thật...” Kỳ thật, ta cũng không biết nói
như thế nào... Thật vô dụng.
“Ngươi đã là thiếu tôn ‘Thánh giáo’, muốn dạng nam nhân gì
không có?” Đột nhiên, Viên Tàng U cắt ngang lời ta, “Giang hồ nhân sĩ, ai không
muốn lấy thiếu tôn làm vợ, một bước lên mây. Ngươi có nhiều lựa chọn như vậy,
vì sao lại chọn Khách Lộ?”
Này... Rất khó nói rõ... Ta cũng gần đây mới biết được mình
là thiếu tôn a...
“Ngươi là thiếu tôn cao quý, vì sao phải đoạt một tên ‘Nhận’
với ta?”
Ai đoạt với ai hả? Ta theo bản năng, nắm chặt tay Khách Lộ.
Trấn định, trấn định, kích động chân khí sẽ hỗn loạn, đến lúc đó, huynh ấy nhất
định lại tự trách... Trấn định!
Vào lúc này, vì sao ta lại phát hiện nhiều người như vậy đứng
ở cửa nhìn diễn trò hả? Còn có, Tần Xuyên, Khách Ức, các ngươi cười cũng quá rõ
ràng rồi!... Không được, trấn định trấn định... “Viêm Thần Giác Thiên” chết
tiệt!
“Viên cô nương, không phải như cô nghĩ...” Ta muốn tức giận
ta muốn tức giận ta muốn tức giận...
“Ta mặc kệ là cái dạng gì!” Nàng nhìn ta, nghiêm túc làm cho
người ta sợ hãi, “Ta muốn, liền nhất định phải có được!”
Ta tốt xấu gì cũng là thiếu tôn a! Những lời này phải là ta
nói!... Không được, trấn định trấn định, ngưng thần tĩnh khí...
“Bỏ cuộc đi, Viên cô nương...”
Khi nghe được Khách Lộ nói như vậy, ta thiếu chút nữa không
thể ngưng thần tĩnh khí.
“Huynh nói như vậy, là ‘Nhận’ phải bảo vệ ‘Thiếu tôn’, hay là...”
Viên Tàng U nhìn hắn, trong giọng nói tràn đầy không cam lòng.
“Khi ta quen cô ấy, không biết cô ấy là thiếu tôn...” Giọng
nói của Khách lộ, bình tĩnh vô cùng, “... Cho dù biết, cũng vẫn vậy.”
Nguy rồi. Cái này, thật sự là chân khí đi ngược chiều...
“...” Viên Tàng U quay đầu, trừng mắt nhìn một người ở cửa vỗ
tay, “Huynh nói gì cũng được, ta sẽ không bỏ cuộc!”
“Tùy cô...” Khách Lộ vươn tay, ôm lấy ta, xuyên qua đám
người.
“Nhìn cái gì vậy! Giúp ta chuẩn bị phòng, ta muốn ở nơi này!”
Nghe được, tiếng la của Viên Tàng U.
Đau quá nha...
“Nàng không sao chứ?” Khách Lộ nhìn ta, hỏi.
Có việc... Ta hít, ta thở, ta lại hít, ta lại thở... Ta cố
gắng ngưng thần tĩnh khí a...
“Giải thích.” Ta nhìn huynh ấy, mở miệng.
Huynh ấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ trả lời:
“Thực xin lỗi.”
“Ừm.” Đúng nha, huynh ấy không nói những lời này, ta sẽ không
bị chân khí đi ngược chiều. Thì ra không thể rất không vui, cũng không thể thật
là vui a...
Sau lưng, Viên Tàng U còn cùng đám người rảnh rỗi trong điếm
ta tranh cãi ầm ĩ.
Đau lợi hại hơn.
“Nói huynh ghét ta.”
Khách Lộ nhìn ta, “A?”
“Vừa rồi quá mừng chân khí mới loạn, không biết quá buồn có
thể trung hoà hay không... Để thử xem xem...” Đau đau đau đau đau...
Rốt cục, lại nhìn thấy huynh ấy nở nụ cười.
“Nói a.”
Huynh ấy đỏ mặt, lắc đầu, “Vô dụng.”
“Không thử thì làm sao biết?”
“Thật mà...”
“... Vậy làm sao bây giờ?” Quả nhiên, yêu là chấp niệm sâu
nhất, chướng ngại lớn nhất để luyện “Viêm Thần Giác Thiên’...
“Luyện công đi.”
“... Ừm, nha...”
Thật sự là đau quá a... a, đúng rồi, đây là không phải gọi là
đau cũng vui vẻ?... Uhm, phân tâm, hình như không đau như vậy.. “... Giác minh thông thần, thần quy hình, hình quy khí, khí
quy tinh, tinh quy hóa...” khẩu quyết gì a, hoàn toàn như lọt vào trong sương
mù. Như vậy có thể luyện thành tuyệt thế nội công? Đùa à?
Ta mở to mắt, nhìn Khách Lộ n