
ấp, cô sợ anh quá mệt.
Buổi tối vừa về, cô lập tức bắt đầu ‘mã bất đình
đề’ (liên tục không dừng tay) thu dọn đồ đạc.
Từ trên lầu xuống dưới lầu, không ngừng cẩn thận mở
túi ra hỏi anh có được hay không, lại tỉ mỉ đậy nắp hộp lại. Dịch Văn Trạch
ngồi cạnh quầy bar uống nước, nhìn Giai Hòa hết cuống quít rồi lại bối rối nhìn
mình chằm chằm, liền vẫy vẫy tay với cô: “Không cần gấp như vậy, chiều ngày mai
chúng ta mới bay, sáng dậy dọn dẹp cũng được.”
Nghe anh nói như vậy, Giai Hòa mới phát hiện ra giờ đã
là nửa đêm.
Làm anh mệt mỏi cả một ngày, còn bắt anh theo hầu mình
ngồi dự tiệc ở chỗ Kiều Kiều suốt mười mấy tiếng đồng hồ…Cô bước đến, cầm ly
của anh lên, uống ngụm nước, cất giọng dịu dàng: “Mệt không? Đi ngủ nha?” Anh
lấy lại cái ly trong tay cô, rót vào đó thêm ít nước ấm: “Mùa đông em không nên
uống nước lạnh nhiều.”
Cô ừm một tiếng, nhận lấy cái ly từ tay anh, nhắm mắt
theo đuôi anh lên lầu.
Vào phòng ngủ, bỗng nhiên có cảm giác đặc biệt. Hai
người kết duyên ở Thượng Hải, nhưng vẫn thường xuyên ở tại Bắc Kinh, mỗi gian
phòng nơi này cô đều quen thuộc, nhưng phòng ngủ của anh thì chưa hề bước vào.
Thế nhưng nhắm mắt lại cũng có thể đoán được, thói quen sắp xếp bố cục cùng màu
sắc nội thất của anh. Giai Hòa khua khua chân, ôm cái ly thủy tinh cực kỳ thích
thú ngó quanh phòng ngủ, cố ý khụt khịt mũi: “Hình như, có mùi phụ nữ nha?”
Dịch Văn Trạch không cho là đúng: “Vừa mới bước vào
một người.”
Cô nhấp miệng ly, thực thỏa mãn đặt cái ly lên bàn,
chủ động bước qua, nâng mặt anh lên, cười nói: “Anh chàng đẹp giai này, vừa rồi
lúc ở tiệc cưới, em đã nhìn anh rất lâu đó.”
Dịch Văn Trạch hiếm khi thấy được cô vui vẻ như vậy,
đoán là cô vui lây từ việc hỉ của bạn mình, rất là phối hợp một tay ôm lấy thắt
lưng cô, đè thấp thân mình, chỉ chăm chú nhìn cô. Qua một lát, anh mới nhẹ
giọng nói: “Bắt chuyện, hẳn là để đàn ông làm.”
Nói xong, hơi mỉm cười một cái, rất thành công làm tim
Giai Hòa đập với tốc độ siêu tốc.
Hành động này, không phải là dễ dàng khiêu khích mà…
Đến ngày thứ hai, một cơn mưa to đổ xuống.
Giai Hòa vừa thu vén chút đồ còn lại, vừa gọi điện
thoại cho Kiều Kiều: “Chị may thật đó, hôm qua thời tiết đẹp như vậy.” Kiều
Kiều ừ à một chốc, lát sau mới hỏi: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?” Giai
Hòa đậy nắp hộp lại: “Chủ nhật.” Kiều Kiều bên kia trầm mặc một hồi, mới âm u
nói: “Là ngày tiếp theo của lễ cưới của chị mi! Ngày tiếp theo của đêm động
phòng! Tên tục là tuần trăng mật đó, hiểu hay không? Hiểu hay không hả!”
Tiêu rồi…
Giai Hòa biết bên kia đang trong trạng thái hoàn toàn
bùng nổ, định nói gấp cái gì rồi cắt điện thoại, Kiều Kiều bỗng nhiên lại nói
tiếp: “Thôi bỏ đi, nể tình chiều nay em bay sẽ rất kích thích, chị đây tha cho
em. Phù dâu đại nhân à, chị tặng em quà đi đường tốt lắm đó, nhớ rõ khi ra sân
bay phải mang kính mát, đeo khẩu trang, đội mũ,” Kiều Kiều hạ giọng, tiếp tục
nói, “Tốt nhất là mấy loại mũ che nắng ở bãi biển, vậy mới đủ lớn.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy chớ?” Hành trình của
Dịch Văn Trạch cũng đâu phải đã hoàn toàn bị tiết lộ.
“Ai bảo hôm qua tụi bây công khai khiêu vũ, bây giờ là
xã hội Weibo, biết chưa?”
Hoàn toàn tiêu tùng rồi…
Cô cúp điện thoại, không yên lòng nhìn Dịch Văn Trạch
từ trên lầu bước xuống, một bước lại một bước đi qua đi lại: “Xong rồi.” Anh
không biết nên khóc hay nên cười: “Cái gì xong rồi?” Giai Hòa căng thẳng chụp
lấy cánh tay của anh: “Lát nữa, chúng ta nhất định phải tách ra lần lượt đến
sân bay, phải chia ra hai chiếc xe từ đây đi tới đó.”
“Vì sao?”
“Sợ phóng viên…” Cô thành thật khai báo, “Mấy người
hôm qua tham dự hôn lễ chắc chắn có sở trường chụp ảnh quay phim, post lên
Weibo. Em sợ đi theo anh sẽ bị người ta xúm lại chặn đường, phiền toái cho
anh.”
Anh cười cười: “Em phải tập cho quen.”
Cho quen?
Giai Hòa nhìn biểu cảm anh chẳng để tâm gì, càng thấp
thỏm không yên. Cô vẫn có thói quen trốn sau người khác, tốt nhất là đừng ai
chú ý đến cô, dễ dàng, tùy tiện thoải mái làm việc mình thích. Nhưng… Cô vốn
đang háo hức chuẩn bị đến New Zealand, nay chỉ nghĩ đến ra khỏi cửa như thế này
cũng run cầm cập.
Dịch Văn Trạch nhìn Giai Hòa vẫn đang chú mục vào mình,
muốn nói lại thôi, đưa tay vuốt tóc cô: “Chỉ lần đầu này thôi, tất cả đều muốn
biết em trông như thế nào, cứ thoải mái để mặc bọn họ chụp đi, lần sau sẽ tự
nhiên.”
Đạo lý đó em biết, nhưng đâu có đơn giản như vậy… Kế
tiếp chính là theo dõi chặt chẽ, cái gì mà chụp được ảnh bạn gái của Dịch Văn
Trạch lôi thôi khi ra ngoài, cái gì mà hai người đã rất lâu rồi không thấy đi
cùng nhau, nghi vấn chia tay vân vân vũ vũ…Giai Hòa càng nghĩ càng thấy nhức
óc, không biết giải quyết như thế nào. Khó trách rất nhiều người đều lựa chọn
ẩn dật, thật là tốt, nói không chừng kiểu tính cách như mình càng thích hợp che
giấu hơn…
Đang lúc nghĩ lung tung, Dịch Văn Trạch đã ra quyết
định: “Vợ à, em gả cho thần tượng đại chúng, dù sao cũng có điều phải công
nhận, những fan hâm mộ của anh đều rất lý trí, hẳn là sẽ bảo vệ cho em.”