
xuống xe, chào bác bảo vệ tiểu khu. [2'>
“Là Giai Hòa à,” Bác bảo vệ cười thực tự mãn [3'>,
“Hôm nay nhà con chiếm mất hai chỗ đỗ xe, sao giờ lại thêm một chiếc nữa thế?”
Giai Hòa cười gượng: “Hôm nay là sinh nhật con…”
“Thì ra là thế,” Bác bảo vệ à một tiếng, vỗ vỗ tráng:
“Con đợi lát, trong phòng bác có túi bánh bà xã [4'>, người ta mang từ Quảng
Châu về đấy.”
Giai Hòa im lặng, chỉ có thể chờ bác bảo vệ nhiệt tình
mang ra một túi bánh bà xã, trong lúc đó nhìn cửa kính xe hai lần, xác nhận là
không thể nhìn thấy mặt Dịch Văn Trạch mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Đợi cho đến khi lên xe, Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua
túi bánh trong lòng cô: “Cho em cái gì?”
“Bánh bà xã,” Giai Hòa thành thật khai báo, “Anh thích
ăn không?”
Tầm mắt Dịch Văn Trạch trượt từ khuôn mặt cô cho đến
bánh bà xã đang nằm trong lòng kia: “Cũng được, nếu em thích, sau này mang em
về Hong Kong ăn.”
Giai Hòa ừm, chỉ cảm thấy chữ “về” kia thực huyền
diệu.
“Tiếp theo phải đi như thế nào?”
Giai Hòa nghe vậy mới có phản ứng, chỉ vào bên trái
nói: “Dọc theo con đường bên trái, đi thẳng mãi, sau đó rẽ vào căn nhà thứ ba.”
Cô nói xong, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề hết sức nghiêm trọng, “Sao anh lại
biết địa chỉ nhà em thế?”
Cho dù là Kiều Kiều nhiều chuyện, nhưng cũng không nên
toàn diện thế chớ…
“Lúc trước anh đã hỏi Kiều Kiều,” Dịch Văn Trạch thuận
miệng nói: “Anh không quen đường Bắc Kinh lắm, sợ lúc cần tìm lại tìm không
thấy.”
Giai Hòa lại à lên, tim lại không ngừng dộng trong
ngực, chỉ cảm thấy chính mình muốn say.
Anh đánh vòng tay lái, xe tiếp tục chạy dọc theo con
đường bên tay trái. Đèn đường trong tiểu khu này không nhiều lắm, chỉ có thể
nhìn thấy những chiếc xe gần đó. Mới đi qua hai ba căn hộ, đối diện còn có xe
chạy tới. Bởi vì con đường khá hẹp, Dịch Văn Trạch khẽ bẻ tay lái qua một chút
để chiếc xe kia đi qua. Giai Hòa vừa nhìn, bên trong là Cố Vũ.
Dường như hắn cũng thấy được Giai Hòa, rất nhanh đã
dừng xe.
Trong lòng Giai Hòa lạch cạch mấy tiếng, đang muốn nói
cái gì đó thì xe đã ổn định đỗ lại.
“Em có thể đi xuống một chút xíu để nói với anh ta mấy
câu không?” Giai Hòa bồn chồn hỏi.
Dịch Văn Trạch cười cười: “Cần anh xuống xe không?”
“À…” Giai Hòa do dự.
Thật ra cô muốn xuống xe nói rõ ràng với Cố Vũ, tránh
cho về sau lại gây thêm hiểu lầm gì đó.
“Muốn biết ý nghĩ của anh không?”
“Anh nói đi.” Giai Hòa vểnh tai.
“Em ở đây chờ anh, một phút.”
Anh đưa tay tháo dây an toàn xuống, nhìn Giai Hòa một
cái, tựa hồ như đang hỏi ý kiến. Giai Hòa bị anh nhìn đến hoảng cả người, đại
não lập tức trống rỗng, theo ánh mắt của anh mà bối rối gật đầu.
Mãi cho đến khi nghe tiếng cửa xe cạch một cái, Giai
Hòa mới nghe thấy tim của mình đang đập, đập cực kỳ mãnh liệt.
Lúc trước, khi gan ruột Giai Hòa đứt từng khúc, cô
từng thề phải tìm một người đàn ông còn tốt hơn cả Cố Vũ. Thậm chí, trong những
cơn mơ không biết bao nhiêu lần, cô thấy mình kéo bạn trai mới, ngẩng đầu ưỡng
ngực đi qua trước mặt Cố Vũ, hắn tức giận đến mức phun ba lít máu. Tất nhiên
đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng trước mắt giờ đây là dưới nhà mình, giấc
mộng kỳ diệu đã thành sự thật. Chỉ là tính toán gặp gỡ đúng lúc thôi, bề ngoài
như biến thành một cuộc PK rồi…[5'>
Giai Hòa, bình tĩnh, bình tĩnh…
Bình phục được vài giây, Giai Hòa vội vàng xoay người,
ghé vào khoảng giữa cuarhai chiếc ghế, cố gắng tìm cách nhìn rõ tình huống sau
xe. Từ góc độ này có thể nhìn thấy bóng dán Dịch Văn Trạch, anh rất nhanh đến
chỗ Cố Vũ đỗ xe, cúi người nói với người bên trong. Trời rất tốt, không thấy rõ
biểu cảm trên gương mặt anh. Giai Hòa chỉ cảm thấy hối hận, sợ Cố Vũ nói cái gì
đó khiến anh hiểu lầm.
Cũng may, anh chỉ nói một câu như vậy liền đứng thẳng
dậy, đưa tay vỗ vỗ nóc xe.
Tim Giai Hòa lập tức nhảy thẳng tới cổ họng, mắt không
chớp nhìn chằm chằm vào đó chờ đợi. Trong nháy mắt, đầu cô liền hiện lên vô số
trường hợp. Nếu Cố Vũ xuống xe, nhất định chính mình phải lao xuống, che chở thần
tượng trước rồi nói rõ ràng. Mà nói cái gì cho phải đây?
Đó là một vấn đề…nhưng không phải là vấn đề lớn nhất,
lao xuống trước rồi tính sau.
Dù sao thì mặc kệ mọi thứ, cô không thể chờ như vậy
được.
Ý niệm này vừa rơi xuống đầu, chiếc xe kia bỗng nhiên
chuyển động, sau đó…đi rồi?!
Hai tay Dịch Văn Trạch đút trong túi quần, thực bình
tĩnh đi tới, lên xe, lái xe, động tác cùng biểu cảm kia, nghiễm nhiên như là
xuống xe trả tiền đổ xăng vậy, không có chút gì khác thường. Chỉ cảm thấy đôi
mắt khuất sau vành mũ kia dường như không chân thật.
“Anh ta nói cái gì với anh thế?” Cô không yên lòng
hỏi.
“Không nói gì cả.” Anh tập trung lái xe.
Tiêu rồi, nhất định là đã nói cái gì không nên nói.
Giai Hòa bồn chồn nhìn anh: “Anh ta nói cái gì với anh
cũng không phải. Thật đó, em chẳng còn quan hệ gì với anh ta từ lâu.”
Dịch Văn Trạch nhìn cô một cái, sắc mặt bình thản.
“Thật mà,” Giai Hòa chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn,
muốn nói rất nhiều để giải thích, nhưng rốt cuộc lại không biết Cố Vũ đã nói
gì, càng không biết nên giải thích