Tuyết Lạc Trần Duyên

Tuyết Lạc Trần Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322165

Bình chọn: 10.00/10/216 lượt.

n, tôi phát hiện có một số việc đã được an bài

tất cả, xem ra trên đời không phải ai cũng có tất cả mọi thứ, nhưng lại

có thể người tính thắng cả số mạng.

Có lẽ là do căn phòng rất im lặng, tôi nghe được tiếng khởi động xe

bên ngoài, chắc anh đến nơi làm việc của mình. Đối với hôn nhân này, cả

hai chúng tôi đều rõ ràng tất cả, mọi thứ với chúng tôi vẫn còn xa lạ,

xấu hổ, thậm chí đêm qua rất hoang đường. Nhớ rõ anh từng nói, thuở thơ

ấu luôn nhận hết mọi khi dễ của tôi, ngay cả đêm tân hôn, anh cũng không thoát khỏi số phận bị khi dễ . Tôi nghĩ anh là một người đàn ông kiêu

ngạo như vậy, trong tình trạng không phòng bị gì, bị biến thành không

khống chế được, nhất định cảm thấy tôn nghiêm bị mất hết.

Tôi chỉ có thể đổ lỗi cho nó thôi……

Đồng hồ đã chỉ 12h, tôi lại như trước nằm thoải mái ở trên giường ,

vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng, vừa trốn tránh sự thật.

Tôi rất hài lòng, căn phòng mới được bài trí không cố ý bày ra dấu

hiệu vừa kết hôn, cũng không giống như phong cách của Nghê thị lấy trắng đen làm sắc màu chủ đạo. Toàn bộ căn phòng đều là phong cách điềm tĩnh, ấm áp. Tôi đứng dậy , mở hết tất cả các màn cửa sổ, nhìn về phía xa xa, cảnh vật mênh mông vô bờ đã bị băng tuyết thật dày bao phủ, thế giới

rộng lớn làm mọi vật trở nên nhỏ bé và yếu ớt. Tôi dần dần thu hồi tầm

mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người tuyết mập mạp.

Đột nhiên, tôi có chút không thể đè nén vui vẻ, vội vàng khoác thêm áo

khoác, chạy xuống lầu.

Mở cửa sắt ra, người tuyết đang mỉm cười liền xuất hiện trong tầm mắt tôi, đôi mắt tròn đen, cái mũi cà rốt đáng yêu, một hộp giấy các tông

làm thành cái mũ, nhìn đẹp thêm vài phần…..

Có lẽ Nghê Giáng Trần rời phòng ngủ , đã ở bên ngoài đắp thành người

tuyết này sao? Tôi từ từ đi đến gần nó, nhìn trên người tuyết được quàng một cái khăn quàng cổ màu đỏ bên trên hé ra một tờ giấy:‘Biết người

tuyết vì sao vui vẻ không? Nó đang tận hưởng những thứ quý nhất trên đời này , cho nên nó không có thời gian bi thương. Nó đã quên nước mắt kiếp trước, chỉ nhớ rõ kiếp này vui vẻ, nó không hề quan tâm mùa đông tiêu

tàn, lại phát hiện mùa đông thật xinh đẹp. Nhạc tuyết, em không biết tuyết mùa đông rơi rất đẹp sao?’

Tôi nhìn người tuyết khóe miệng nhếch lên, mi mắt thế nhưng ươn ướt. Là Nghê Giáng Trần một nhà thiết kế thời trang giỏi đã phát hiện ra vẻ

đẹp, mà theo như anh nói, tuyết rơi mùa đông thật sự rất đẹp sao?

Edit Hường Đoàn

Beta Phù dung đào hoa

Biệt thự trong trẻo nhưng lạnh lùng, tôi nhàm chán đi lên lầu trên

lầu dưới vòng vòng vài lần qua lại vẫn không tìm ra việc gì để làm. Thì ra nhàn rỗi cũng là một loại gánh nặng, vì thế tôi liền ghé vào cửa sổ muốn nhìn người và xe đi trên đường một chút. Nhưng nửa giờ trôi qua,

ngoài người tuyết làm bạn bên ngoài vườn kia, quạ đen cũng không hề bay qua.

Không biết Nghê Giáng Trần đang làm gì, đột nhiên tôi rất tưởng niệm phòng vẽ tranh yên tĩnh vắng lặng kia.

Chuông cửa đột ngột vang lên, tôi vội vàng chạy xuống lầu, thì ra là người đưa đồ ăn tới, trong lòng hơi cảm thấy mất mát.

“Là do chủ tịch Nghê căn dặn đưa tới.”

Tôi gật đầu nhận đồ ăn, xem ra Nghê Giáng Trần sợ tôi đói chết trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lùng này.

Đi vào phòng bếp, tôi đặt phần cơm ăn nhanh này trên bàn ăn,

nhìn hồi lâu cũng không có cảm giác thèm ăn. Trên bàn ăn được

trải khăn bàn màu xanh nhạt, bốn phía mang theo màu sắc rực rỡ của cỏ cây với bức tường màu trắng làm cho tôi có chút xúc

động. Nhưng trong phòng bếp, tôi muốn nấu món gì không cần tốn

nhiều sức, liền có thể tiện tay làm một thứ gì đó?.Tôi tự mình

tìm mì ăn liền, tìm hơn mười phút rốt cục nhụt chí ngồi trên

ghế, chẳng lẽ Nghê Giáng Trần mì ăn liền cũng không ăn sao?

Cuối cùng tôi quyết định ra ngoài mua.

Đi vào phòng thay đồ, trong tủ có đủ loại quần áo phụ nữ,

tôi không cần cố tình lựa chọn bởi vì tôi biết Nghê Giáng

Trần nhất định đã phối hợp hoàn mỹ treo trong đó, chỉ cần tôi đưa tay ra mặc vào người là được. Tôi nghĩ, làm vợ của nhà

thiết kế, lúc nào cũng có thể hưởng thụ.

Thay quần áo xong tôi nhìn trên bàn thấy có để thẻ tín dụng và một xâu chìa khóa, phía dưới còn có một tờ giấy nhắn:

Nhạc Tuyết, ra khỏi nhà đừng quên mang theo ví cùng chìa khóa.

Tôi cười cười, đem xâu chìa khóa bỏ vào trong túi xách. Đối

với hành động cho thẻ tín dụng của Nghê Giáng Trần tôi không

cảm thấy rất cố ý, cũng không lấy đó là một loại sỉ nhục,

chỉ là tôi không cần. Nhớ rõ trước hôn nhân Chu Oánh nói với

tôi, phải hiểu đàn ông đưa vật chất cho là thủ đoạn tất yếu

để duy trì tôn nghiêm. Nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, dựa vào

tôn nghiêm dường như có điểm không hay , không mạnh mẽ. Huống chi

tôi chỉ là ra ngoài mua chút đồ lặt vặt, nếu mua phi cơ, đại

bác chỉ sợ bán Nghê Giáng Trần đi cũng không đủ .

Mặt khác đối với tiền tài tôi c


Duck hunt