
Nhạc Vũ nói nguyên nhân đều là do tôi nên Nghê Giáng Trần mới rời bỏ thành phố này, đối
với ngươi không rõ anh ta rời đi, vì sao lại liên quan tới tôi. Nhạc Vũ còn đem chuyện tôi cùng anh Giang Triều yêu sớm nói cho mẹ tôi, từ nay
về sau con đường tình yêu của chúng tôi lại càng thêm cách trở, nhưng là càng ngăn trở lại càng trở nên ngọt ngào, cũng càng trở nên mê hoặc …..
“Em muốn đi đâu, mưa lớn như vậy để tôi đưa em đi, chúng ta lên xe rồi nói.”
Nghe tiếng Nghê Giáng Trần nói chuyện, tôi mới nhớ mình đang đứng
dưới ô của anh hồi tưởng hồi lâu. Tôi cho tới bây giờ cũng không nghĩ
tới chúng tôi lại gặp nhau trong tình huống như thế này, càng không
nghĩ tới cuộc sống sau này sẽ liên quan với anh. Kí ức thơ ấu về anh đã
nhạt phai rất nhiều, những mẩu kí ức còn sót lại cũng đều do Nhạc Vũ
thường ngày nói chuyện say sưa về anh nên cũng để lại chút ấn tượng.
“Là Nhạc Vũ đã gọi điện thoại cho tôi nói em đã xảy ra chuyện, vừa
lúc tôi đang ở gần đây nên liền chạy tới, không nghĩ lại để em bị ướt
như vậy……”
Em gái tốt của tôi dĩ nhiên sợ tôi gặp chuyện không may, nên đã tìm
một người bạn đến giúp tôi. Tôi miễn cưỡng cười cười, ngẩng đầu lên phát hiện anh đã đưa ô cho tôi, còn anh thì đang trong tình trạng ướt nhẹp , mà tôi cũng vậy cả người chật vật. Thì ra khi mình ở trong tình trạng
chật vật nhất, lại gặp được người bạn thời thơ ấu, là cảm giác như thế
này .
Tôi mơ hồ lên xe cùng anh , cũng mơ hồ đi vào phòng làm việc của anh.
Trên tầng hai của tòa nhà thật giản dị. Tôi cũng phải thừa nhận đây
là một căn phòng đẹp nhất mà tôi từng thấy qua, lấy hai màu đen trắng
làm chủ đạo, đại sảnh chính phía trên, có chữ tiếng Anh SNOWLET đang lấp lánh ánh đèn.
‘Tuyết Tinh Linh’ thật sự là cái tên rất êm tai, không thể tưởng được một Nghê Giáng Trần luôn luôn lãnh đạm ngạo mạn thế nhưng có thể nghĩ
ra một cái tên lãng mạn như vậy.
Trên đường đi có một vài người đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại cùng
Nghê Giáng Trần gật đầu chào hỏi. Tôi phát hiện họ không mặc những bộ đồ công sở bình thường khác, mà thực tùy ý, thậm chí thực có cá tính……
“Chủ tịch Nghê, sao lại ướt như vậy? Nước mưa mùa thu rất dễ sinh bệnh, anh nên nhanh chóng thay bộ quần áo khác đi .”
Tiếp đó có một cô gái mặc bộ đồ sáng màu đi đến gần chúng tôi, đứng
trước mặt Nghê Giáng Trần. Tuy không phải xinh đẹp đặc biệt , nhưng khí
chất tao nhã, cả người thoạt nhìn vô cùng khoan thai. Xem ra ở phòng làm việc SNOWLET này, mỗi người đều ăn mặc rất sành điệu và thời trang, tôi đột nhiên phát hiện mình đang mặc một bộ quân phục bị ẩm ướt so ra với
nơi này có vẻ bất đồng, xem lại bản thân cảm thấy tự ti liền theo bản
năng lùi lại vài bước, thật hy vọng có thể rời khỏi nơi này, nhưng lại
không tìm được lý do chính đáng nào để có thể một mình rời đi.
Đột nhiên Ngê Giáng Trần xoay người lại, nhìn nhìn tôi, nói với cô gái kia “Giao cho cô đó, tìm cho cô ấy một bộ trang phục……”
Không đợi tôi cự tuyệt, anh liền bước đi lên lầu.
“Xin mời cô đi theo tôi.”
Cô gái đó thật lễ phép, chu đáo, khiến người khác rất khó cự tuyệt, tôi máy móc đi theo phía sau.
Không cần đi quá xa, chúng tôi liền bước vào một gian phòng dường như dành cho phụ nữ, cô gái nhìn tôi chỉ chỉ bên trong một cánh cửa “Đó là
phòng tắm, cô hãy thay bộ quần áo ướt của mình đặt ở gian ngoài là được, tôi sẽ giúp cô hong khô. Cô hãy nhanh đi tắm nước ấm đi, khuôn mặt cô
đều tái nhợt vì lạnh rồi kìa.”
Tôi gật đầu, đi vào căn phòng tắm kia.
Làn nước ấm bao phủ toàn thân khiến thân thể dần ấm lại nhưng trong lòng lại lạnh lẽo như trước .
Tôi không hận Giang Triều, cũng không oán Nhạc Vũ. Thật ra một cô gái dịu dàng, yểu điệu thục nữ như Nhạc Vũ mới là đối tượng để đàn ông che
chở cả đời. Còn tôi từ sau tốt nghiệp trung học đã cao 1m 70 cm, thân
hình vừa không quyến rũ, cũng không xinh đẹp. Trong chuyện tình cảm tôi
vẫn thật vô tâm và vô tư, không biết phải quan tâm người khác như thế
nào. Nhiều năm như vậy vẫn do Giang Triều bao dung tôi, che chở cho tôi, mọi thứ đều có được dễ dàng. Vì thế tôi có tư cách gì mà oán hận người
khác đây, ông trời thực ra đã ban cho tôi rất nhiều thứ rồi ……
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng .
Giang Triều rời đi thế giới quanh tôi cũng sụp xuống, nhưng tôi còn có trách nhiệm với xã hội, với cha mẹ, và với em gái nữa.
Sau khi tắm xong, đi vào phòng thay quần áo tôi mới phát hiện có thêm bộ quần áo, có lẽ vừa mới được đưa vào, chắc hẳn là có người đã chuẩn
bị cho tôi. Đi qua lại phát hiện bên cạnh còn có một bộ đồ lót còn mới,
tôi suy nghĩ không biết nên nhận hay không.
Thay đổi áo quần xong tôi đi ra khỏi phòng tắm, cô gái kia vẫn còn
đang đứng chờ tôi. Thấy tôi đi ra, ánh mắt đột nhiên lóe sáng một chút,
rồi gật đầu “uhm, thật là tinh mắt.”
“Cái gì?” Tôi cảm thấy khó hiểu nhìn cô ấy.
“Không có gì, bộ quần áo này là do chủ tịch Nghê tự mình chọn lựa cho cô, rất hợp với cô.”
Cửa phòng tắm còn mở, tôi không nhịn được nhìn vào trong gương đánh
giá một lần, chiếc váy liền màu đen trắng kết hợp, một đôi giày màu