
i tà lật người, đem Tiểu
Minh Tinh áp xuống dưới thân. Mặc dù anh cũng không phải một người luôn
thích tận tình với tửu sắc, nhưng là hôm nay anh cần một người phụ nữ
tới giải phóng lửa giận đang đè nén ở đáy lòng của anh —— lửa giận cùng
lửa dục.
"Tổng giám đốc Hàn hư!" Diệp Hoàn giống như xấu hổ vỗ vỗ vào bộ ngực của anh, nhìn như cự tuyệt, thật ra chiếm đa số lại là khát vọng. Mặc dù cô theo hậu hạ Sơn Miêu, nhưng cô lại cũng không cảm thấy
uất ức, bởi vì dung mạo Sơn Miêu so với nhiều ngôi sao nam lớn cô từng
gặp còn tuấn tú hơn. Nhìn khuôn mặt tươi cười tà tứ này của Sơn Miêu,
lòng của cô thậm chí bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
"Em không phải
là thích tôi hư hay sao?" Sơn Miêu hài hước nháy mắt mấy cái, khóe mắt
hoa đào xảo trá cong lên. Anh nhanh chóng kéo khóa quần của mình ra, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, xé rách vật cản mỏng manh
duy nhất của Diệp Hoàn, sau đó bá đạo vọt vào.
Thân thể giống như ngấm thuốc tê, thế nhưng một ít cảm giác hưng phấn cũng không có. Sơn
Miêu không tin động thân mấy cái, vẫn vô vị tẻ nhạt như cũ. Người động
tình chỉ có Diệp Hoàn ở phía dưới, anh ngay cả một chút kích động cũng
không có.
Gương mặt của Thang Mang Lâm lại bắt đầu đung đưa ở
trước mắt Sơn Miêu, anh giận đến cắn chặt răng, bắt được hông của Diệp
Hoàn, triển khai một cuộc giết chóc. Có cảm giác cũng tốt, không có cảm
giác cũng tốt, hôm nay anh nhất định phải phát tiết, nếu không anh nhất
định sẽ nổ tung.
Phong vị ngân nga lại một lần nữa tràn ngập căn
phòng, phụ nữ cố ý giả vờ rên rỉ cùng giả cao trào. Khiến Sơn Miêu cảm
thấy chán ghét. Một hồi mãnh liệt lên đỉnh xong, anh nhanh chóng rút vật cứng của bản thân ra, cũng không thèm nhìn tới người phụ nữ phía dưới
một cái, trực tiếp đi về phía căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Gian
phòng nghỉ này giống như nhà của anh vậy, chỉ cần ở lại thành Long, một
nửa thời gian của anh đều ở tại nơi này. Sau khi tắm nước lạnh xong, Sơn Miêu mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Diệp Hoàn hình như còn chưa phục hồi lại tinh thần từ cơn kích tình vừa rồi, vẫn trần truồng nằm trên ghế sa lon.
Khi anh ngồi trở lại ghế sa lon thì Diệp Hoàn liền lại leo lên đầu vai anh, vừa trêu chọc ngực của anh, vừa hướng bên gáy anh thổi khí nóng: "Tổng
giám đốc Hàn. . . . . . Người ta còn muốn. . . . . ."
"Còn chưa
có chơi đủ sao?" Sơn Miêu tà nịnh cười lạnh. Phụ nữ giống như Diệp Hoàn
này anh gặp đã quá nhiều, trải qua trên giường của anh rồi thì liền muốn hấp dẫn thần phục anh.
Diệp Hoàn nháy một đôi mắt to diễm lệ, đầy hấp dẫn, nâng cánh môi đỏ mọng, giống như đang chờ người hái.
Đang lúc này, cửa phòng làm việc của Sơn Miêu bị người đẩy ra, ba người đàn ông đi tới.
Bách Hổ vừa thấy được một màn sắc thanh hương này, lập tức nhạo báng nói:
"Nha! Còn chưa có tới ban đêm, liền đã diễn một màn hương diễm như vậy
rồi, Tam ca, thật có diễm phúc nha!"
"Cậu thích thì cho cậu đó!"
Sơn Miêu không lưu luyến chút nào mà đem Diệp Hoàn bị sợ đến chui vào
trong lòng ngực mình đẩy ra, giống như ném quả cầu ném cho Bách Hổ.
Bách Hổ lập tức nhảy đến một bên, nghịch ngợm nói: "Không dám! Phụ nữ này là của Tam ca!"
"Cậu cũng không phải là không có chạm qua, giả bộ nghiêm chỉnh cái gì? !"
Sơn Miêu trợn mắt nhìn Bách Hổ một cái, dựa vào ghế sôffa tiếp tục uống
rượu.
Anh hôm nay rất không bình thường, ngay cả người phụ nữ
Diệp Hoàn diễm lệ khêu gợi như vậy đều không khơi lên được hứng thú của
anh, chỉ một lòng nghĩ tới người đàn bà đáng khinh thường kia của anh.
Anh phiền não vò một nắm tóc.
Diệp Hoàn lúng túng nhặt y phục lúc trước kia ném trên mặt đất của mình lên, hoảng hốt mặc vào. Cô đột
nhiên cảm thấy mình giống như không khí, bốn người đàn ông trong căn
phòng này không có một cặp mắt nào thèm để ý đến cô. Ngay cả Sơn Miêu
mới vừa rồi vẫn còn ở trên người cô mạnh mẽ đâm tới cũng xem cô như
trong suốt, ngó cũng không thèm ngó một cái. Chẳng lẽ cô không đủ đẹp?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng cô vẫn còn làm bộ như xấu hổ dựa vào trong ngực Sơn Miêu, nhẹ nhàng run rẩy: "Tổng giám đốc Hàn. . . . . ."
"Đi ra ngoài!" Sơn Miêu ở trên một tờ chi phiếu điền sáu con số, ném cho Diệp Hoàn xong liền vô tình hạ lệnh đuổi khách.
Mặt của anh đột nhiên căng thẳng khiến Diệp Hoàn sợ hãi, chỉ có thể ảo não
hướng ông chủ Thanh Long của mình gập lưng chào một cái rồi rời đi.
Thanh Long ngồi vào bên cạnh Sơn Miêu, đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, nho
nhã mà cười nói: "Tam đệ, chuyện gì phiền lòng như vậy?"
"Uống
rượu!" Sơn Miêu nói lảng ra chuyện khác rót ba ly rượu, nói với Thẩm Đan vẫn đứng cửa ra vào, "Thẩm Đan, cùng vào uống đi, hôm nay tôi mời
khách."
Thẩm Đan vẫn cúi đầu, không nhìn tới hình ảnh hoan lạc
trong căn phòng này. Khi Sơn Miêu mở miệng gọi anh thì anh mới không thể không ngẩng đầu lên, đi về phía bọn họ.
Kể từ khi trở lại thành
Long, thiếu gia an bà anh ở bên cạnh Bách Hổ, công việc luôn là bận bịu
hoài không xong, anh bận đến mức muốn gặp mặt Hi Nguyên một chút cũng là hy vọng xa vời.
Hôm nay bị Bách Hổ kéo đến nơi này, nói là dẫn anh tới trải ng