Polly po-cket
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327501

Bình chọn: 8.00/10/750 lượt.

o lắng.

"Mang Lâm, vậy làm sao có thể?" Không ngờ em gái

thật là vì tiền mà lập gia đình."Em phải hỏi tim của mình một chút, gả

cho Lăng Khắc Cốt em sẽ vui không? Nếu như đáp án dĩ nhiên là ‘không’,

vậy thì không thể gả. Anh có thể làm ra tiền, anh sẽ nuôi em và ba."

"Em rất vui vẻ." Thang Mang Lâm vội vàng đem mất mát trên mặt che đi, vui

vẻ cười nói, "Anh đừng lo lắng cho em, gả cho Lăng Khắc Cốt là quyết

định chính xác nhất đời này của em."

"Anh chỉ hy vọng em hạnh

phúc." Thang Dật Thần vuốt gò má mịn màng của em gái nói. Em gái đi theo Lăng Khắc Cốt ba năm, cuộc sống rất khá, từ những trang phục hàng hiệu

cùng những đồ trang sức quý báu hạng nhất trên người cô có thể thấy

được, cuộc sống cô đã trải qua chính là cẩm y ngọc thực. Nhưng vật chất

không có nghĩa là tình yêu, cho nên anh dù sao vẫn cảm thấy có chút lo

lắng.

"Lâm nhi sẽ hạnh phúc, cho nên anh cũng nhất định phải hạnh phúc." Thang Mang Lâm cười giơ dấu tay cố gắng lên với Thang Dật Thần.

"Ừ." Thang Dật Thần như có điều suy nghĩ ừ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn thấy nét vui mừng.

"Anh, anh mau nhìn, cha cười!" Thang Mang Lâm chỉ chỉ và bên trong tấm kính

thủy tinh, nét cười trên gương mặt ba, hưng phấn bắt được tay Thang Dật

Thần. Bên trong phòng bệnh, Ba Thang không biết tỉnh lại từ lúc nào,

đang hướng về phía hai người trẻ tuổi nở nụ cười an nhiên yếu ớt. Nụ

cười kia vô cùng yếu ớt, thế nhưng giống như một ngọn đèn sáng lên trong đêm tối, khiến hai anh em hai mắt tỏa sáng.

"Cha tỉnh!" Thang Dật Thần cũng hưng phấn khác thường, hoàn toàn quên lo lắng trong lòng.

"Cha, Lâm nhi yêu cha!" Thang Mang Lâm bên ngoài cửa sổ hưng phấn vừa gọi vửa nhảy lên

"Cẩn thận đứa bé trong bụng em." Thang Dật Thần lo lắng vội vàng nhắc nhở em gái. Cũng đã là một phụ nữ có thai rồi, lại vẫn còn giống như một đứa

nhỏ vậy.

"Ồ! Em quên mất. Anh, em quá kích động!" Thang Mang Lâm

che miệng, đột nhiên úp sấp vào trong ngực Thang Dật Thần, cực vui mà

phát khóc.

"Anh cũng vậy!" Thang Dật Thần im lặng nghẹn ngào.

"Em về nhà chuẩn bị cho cha chút cháo gà." Thang Mang Lâm đột nhiên nhảy

dựng lên, xoa xoa nước mắt, nói với anh trai. Ba tỉnh lại, cần bổ sung

dinh dưỡng. Cô nhất định phải tự tay vì ba chuẩn bị cháo gà, tận tâm làm cô con gái hiếu thảo, để bù đắp ba năm qua.

"Đi đường cẩn thận

chút." Thang Dật Thần giúp em gái cài lại nút áo nhung, đem khăn quàng

cổ của mình quàng lên cổ cô "Bên ngoài đang có tuyết rơi, cẩn thận cảm."

"Ừ. Em đi nha. Anh, ba có vấn đề gì phải lập tức gọi điện thoại cho em." Thang Mang Lâm không yên tâm nói.

"Em yên tâm đi, ba ở đây đã có anh." Thang Dật Thần vỗ vỗ lồng ngực của mình bảo đảm.

Thang Mang Lâm phất tay một cái chào tạm biệt anh trai.

Vừa đi ra khỏi bệnh viện, cô liền bị cái lạnh của bông tuyết ập vào mặt.

Thật sự rất lạnh! Cô hướng về phía hộ vệ ở phía xa ngoắc ngoắc tay, đối

phương lập tức ngồi vào ghế lái.

Thang Mang Lâm buộc chặt khăn

quảng cổ lại, cúi đầu muốn đi về hướng chiếc xe đậu ở phía xa. Đang lúc

này một chiếc xe hơi giống như say rượu lao thẳng về phía cô.

Không có phòng bị, đôi mắt cô trợn to hoảng sợ, hai chân muốn chạy thế nhưng không nâng nổi.

Cô trơ mắt nhìn xe hơi đang lao về phía mình, bị sợ hãi đến thét chói

tai.

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đôi bàn tay

kịp thời ôm hông của cô, lôi cô ra khỏi trung tâm đường đi. Chiếc xe hơi gây chuyện kia vừa thấy có người xuất hiện, lập tức hốt hoảng mà chạy.

Thân thể Thang Mang Lâm đã ngã vào một lồng gực bền chắc, cô còn chưa

kịp tỉnh táo lại từ trong sự kinh hoảng, liền nghe đến tiếng gầm đầy

giận dữ

"Con mẹ nó em là kẻ ngu à? Thấy xe hơi còn không biết

chạy sao?" Người phía dưới giọng điệu gầm gừ rất lớn, giọng nói quen

thuộc này khiến lòng của Thang Mang Lâm phát run.

"Tôi chính là

kẻ ngu! Anh làm sao lại cứ muốn xen vào việc của tôi?" Thang Mang Lâm

khiêu khích nhìn gương mặt tuấn tú tà mị phía dưới. Lại là Sơn Miêu, anh làm thế nào trùng hợp như vậy xuất hiện ở bệnh viện? Vốn trong lòng cô

đang cảm kích sau khi nghe thấy rống giận của Sơn Miêu, liền tổn thương

hỏi ngược lại.

"Tôi trông nom con tôi! Không được sao?" sắc mặt

Sơn Miêu lúng túng mở to mắt, trên gương mặt tuấn tú không kềm chế được

hiện lên sắc hồng nhàn nhạt, anh đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng, hoảng sợ kéo Thang Mang Lâm đứng lên.

"Con là của tôi! Không cần anh

trông nom!" Thang Mang Lâm hất tay Sơn Miêu ra, một chút cảm kích vì

được Sơn Miêu cứu cũng không có. Nếu không phải là tại Sơn Miêu, cô cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện tới vậy.

Một tay Sơn Miêu kéo cô vào trong ngực, khóe môi tà mị nhếch lên: "Con đích xác là của em,

nhưng không có sự hợp tác của tôi, làm sao em có thể tạo ra nó chứ?"

"Là anh cậy mạnh?!" Thang Mang Lâm ứa nước mắt, sắc mặt tái nhợt ngước hàng mi run rẩy lên, "Cầu xin anh không cần lại dây dưa với tôi nữa."

"Em cho rằng tôi thích thế sao sắc mặt?" Sơn Miêu khó coi nhìn chằm chằm

Thang Mang Lâm, trong tròng mắt đen có một tia nhếch nhác không kiềm chế được, "Nếu không phải là t