
ại cái kẻ đầu óc quả dưa ngốc nghếch như em
có thể hại chết con tôi, tôi cũng lười phải quản em!"
"Không cần
động một chút là con anh con anh! Đứa nhỏ này chỉ thuộc về tôi, anh đừng hòng giành với tôi! Tôi sắp gả cho lão đại của anh, về sau xin tự trọng một chút!"
Cô có chút sợ Sơn Miêu sẽ nói ra bí mật giữa hai
người bọn họ, nếu như Lăng Khắc Cốt biết Sơn Miêu là ba đứa bé, có thể
không cưới cô nữa hay không?
"Thang Mang Lâm! Em cứ muốn mang
theo con tôi gả cho người đàn ông khác như vậy?" Sơn Miêu căm tức rống
to, anh vốn là muốn quên đi người đàn bà đáng ghê tởm này, bên ngoài còn có một đống lớn phụ nữ như rừng rậm đang đợi anh, anh cần gì đơn phương yêu mến duy nhất một cành hoa? Thế nhưng anh làm thế nào cũng không
quên được. Vừa nghĩ tới trong bụng của cô mang cốt nhục của anh, anh
liền không khỏi cảm thấy vui mừng. Vậy mà cái người phụ nữ đáng chết
này, cố ý muốn gả cho lão đại, hại anh đến ngay cả ý nghĩ cướp người
cũng không dám. Vốn vẫn cho là người lão đại yêu là bé con, nhưng bây
giờ anh cũng không còn nắm chắc, Lăng Khắc Cốt tựa như một điều bí ẩn
khiến cho người ta nhìn vào mà không hiểu nổi.
"Đúng! Tôi muốn gả cho. . . . . ." lời Thang Mang Lâm nói còn chưa nói hết, Sơn Miêu đã
giận đùng đùng che đôi mới của cô lại. Nụ hôn của anh bá đạo mà dã man,
còn ẩn chứa sự tức giận.
"Buông . . . . . buông . . . . . Tôi
không muốn. . . . . . Với anh nữa. . . . . ." Thang Mang Lâm giùng
giằng, né tránh nụ hôn cường thế của Sơn Miêu, tuy nhiên cô liền bị anh
bế bổng lên ném vào trong Chevrolet màu đỏ ở bên cạnh.
"Câm
miệng! Chọc tôi tức giận nữa, tôi liền khiến cho tất cả người trong
thiên hạ biết đứa nhỏ em mang chính là con tôi!" Sơn Miêu xảo trá cười
lạnh, đối phó với người phụ nữ Thang Mang Lâm này, dùng dịu dàng căn bản không có tác dụng, chỉ có thể dùng sức mạnh. Nếu như có thể lưu cô ở
bên người, uy hiếp, lợi dụng, dụ hoặc anh đều có thể dùng.
"Anh
hèn hạ!" Điều Sơn Miêu nói chính là điều Thang Mang Lâm lo lắng nhất. Cô chỉ sợ Sơn Miêu phá hỏng mọi thứ từ bên trong. Cô thật không muốn trở
lại những ngày tháng đói nghèo trong quá khứ đó.
Sơn Miêu cười
đầy mị hoặc đến gần Thang Mang Lâm, ngón tay thon dài thanh tú nâng cằm
cô lên, sau đó đầy ác ý nói: "Tôi đúng là người hèn hạ, thật vui mừng em rốt cuộc đã thấy rõ tôi."
Nhìn khuôn mặt tươi cười mị hoặc này
của Sơn Miêu, trong lòng Thang Mang Lâm run rẩy. Người đàn ông này, tà
ác đến đáng sợ. Còn nhớ rõ đêm trong bóng tối đó, anh ta đúng là như lúc này đây, như quỷ mị tà tứ mà bá đạo.
Thấy Thang Mang Lâm không
lên tiếng nữa, Sơn Miêu mới buông cằm đang bị bóp chặt của cô ra, lần
nữa khởi động động cơ, cho xe lao vút đi.
Một lát sau hộ vệ của
Thang Mang Lâm vẫn còn đang trừng to mắt mà nhìn chiếc Chevrolet màu đỏ
biến mất ở trước tầm mắt mình, mới phục hồi lại tinh thần. Anh ta vội
vàng gọi điện thoại cho Lăng Khắc Cốt, đem đầu đuôi ngọn ngành tình
huống nói rõ.
"Ừm! Các cậu trở về đi!" Lăng Khắc Cốt chỉ nhẹ
nhàng ừ một câu, hình như đối với chuyện vị hôn thê của mình bị huynh đệ tốt nhất cướp đi này một chút kinh ngạc cũng không có.
Hộ vệ mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn trở về.
Thang Mang Lâm bị Sơn Miêu mạnh mẽ kéo vào một quán bar lớn cấp năm sao, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
"Tôi muốn về nhà!"
"Em muốn cho mọi người đều biết em là phụ nữ của tôi sao?" Sơn Miêu quay
đầu lại, không kềm chế được hai hàm răng trắng lộ ra, khuôn mặt tươi
cười tà ác này xem ra hết sức tự nhiên, âm thanh không cao nhưng lại đầy uy hiếp.
Thang Mang Lâm không cam lòng nhìn chằm chằm Sơn Miêu,
nhưng cũng không làm gì. Cô không muốn khiến cho mọi mọi người đều biết
vợ chưa cưới của Chủ tịch Ưng tập đoàn gian díu với người khác, cô
không có mặt mũi làm việc này, cũng không gánh nổi sự nguy hiểm này.
Sơn Miêu hài lòng kéo Thang Mang Lâm vào thang máy, thẳng hướng gian phòng Tổng thống của riêng anh ở lầu cao nhất.
"Tôi là chị dâu của anh!" Thang Mang Lâm bị Sơn Miêu bức đến vách cửa, hoảng sợ nhắc nhở anh.
"Tôi chỉ biết em là mẹ của con tôi." Sơn Miêu vừa nói vừa chêu chọc tóc của Thang Mang Lâm, cười không kềm chế được.
"Không nên mở miệng ngậm miệng đều là con của anh! Anh không xứng!" Thang Mang Lâm tức giận đấm ngực Sơn Miêu. Vừa nghĩ tới từng bị anh lừa xoay như
chong chóng, cô liền giận đến muốn nhảy dựng lên.
"Thật không
ngoan! Xem ra không làm chút gì đó sẽ không làm cho cái người đầu óc nhỏ hẹp này hiểu rõ ai mới là người đàn ông của em." Sơn Miêu bỏ đi áo
khoác ngoài trên người, vừa cười tà vừa cởi cà vạt.
Thang Mang
Lâm xoay người muốn chạy trốn, lại bị Sơn Miêu một phát bắt được eo nhỏ, môi mỏng của anh cười xảo trá, dán lên da thịt phía sau cổ Thang Mang
Lâm: "Chúng ta hãy cùng nhau một lần nữa ôn lại kích tình đã có đêm đó
đi."
Thang Mang Lâm cảm thấy gáy một hồi run rẩy, trong lòng cô
vẫn cố kháng cự, thân thể lại phản bội ý chí của cô, không tự chủ được
mà có phản ứng, từ trong miệng âm thanh mang theo run rẩy phát ra:
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ."
Sơn