80s toys - Atari. I still have
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327495

Bình chọn: 8.5.00/10/749 lượt.

Miêu thỏa mãn trước sự run rẩy của người trong ngực, ác ý cười: "Nghĩ muốn như vậy? Vậy tôi liền thỏa mãn em!"

Nói xong, anh ôm lấy Thang Mang Lâm liền hướng về cái giường cực lớn ở phía sau, hai thân thể ném lên trên giường, mặt giường bắt đầu lập tức phập

phồng.

Vận động kịch liệt, trêu đùa nóng hừng hực khiến Thang Mang Lâm không cách nào ẩn nhẫn, rên rỉ không ngừng . . . . .

Kể từ sau sự kiện quả

cầu màu xanh kia, hai người Hi Nguyên cùng Doãn Nhạc liền được thay đổi thành ba người đồng hành. Mỗi lần Trình Hạo cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt họ, tìm cách dụ hai nữ sinh ham vui.

Hi Nguyên vừa chà chà hai tay bị đông cứng vừa nói: "Lạnh quá."

"Trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay, đột nhiên đổ xuống thật làm cho người

ta không chịu nổi." Doãn Nhạc che lỗ tai đỏ bị đông cứng, cũng đồng ý

gật đầu.

Tuyết hình như có khuynh hướng càng rơi xuống càng lớn,

trên đường đã tích một tầng bông tuyết thật mỏng, tóc ba người cũng bị

bông tuyết trắng vương thành màu trắng.

Trình Hạo đột nhiên cởi

khăn quàng cổ của mình, đi tới trước mặt Hi Nguyên, đem khăn quàng cổ

còn mang theo nhiệt độ của anh vòng qua cổ của Hi Nguyên.

"Trình

Hạo?" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Trình Hạo. Là bạn trai của Doãn Nhạc,

người anh ta nên quan tâm không phải là Doãn Nhạc sao?

"Tôi thấy hơi nóng." Trình Hạo lúng túng quay đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia của Hi Nguyên.

Ánh mắt Doãn Nhạc từ trên người Hi Nguyên chuyển tới trên người Trình Hạo,

lại từ trên người Trình Hạo quay lại trên người Hi Nguyên, sau đó trong

hai mắt có chút tổn thương. Cô cắn chặt cánh môi mập mạp, nhất định bảo

trì sự trầm mặc.

Không khí trở nên có chút lúng túng, ba người ôm ba loại tâm tình, nhất là Doãn Nhạc thường ngày vui tươi, hôm nay trở

nên an tĩnh khác thường.

"Nhạc Nhạc, cậu quàng đi. Mình đã không lạnh nữa rồi." Hi Nguyên cởi khăn quàng xuống, muốn quàng lên cổ cho Doãn Nhạc.

"Đừng!" Doãn Nhạc có chút tổn thương ngẩng đầu, lập tức cự tuyệt.

Cô không cần người khác bố thí, cho dù đối phương là bạn tốt nhất của cô cũng vậy.

"Lỗ tai của cậu cũng sắp rớt xuống đến nơi rồi." Hi Nguyên cười kéo Doãn

Nhạc qua, mạnh mẽ vòng khăn qhăn quàng cổ lên trên cổ cô bạn, "Áo khoác

nhung của mình còn có mũ, dù sao vẫn ấm hơn so với cậu."

Lòng của Doãn Nhạc lập tức bị nụ cười ấm áp Hi Nguyên vây lấy, khuôn mặt nhỏ

nhắn giống như quả táo căng tròn nở nụ cười ngây thơ nói: "Gặp phải thời tiết xui xéo này! Sớm biết liền trốn học một ngày, tránh khỏi chịu

khổ."

"Ha ha ha, Nhạc Nhạc, mình ủng hộ cậu." Hi Nguyên thấy khuôn mặt tươi cười của Doãn Nhạc, cười thoải mái.

"Đối diện có quán trà nóng, hay là đi vào uống ly trà sữa nóng đi?" Trình

Hạo chỉ vào quán trà nóng đối diện trường học, hỏi hai cô gái.

“Được! Mình thích uống nhất là trà sữa!" Doãn Nhạc nghe được Trình Hạo muốn

mời khách, lập tức hưng phấn vỗ tay. Cô dẫn đầu vọt vào quán trà nóng,

vọt tới trước quầy đồ uống nóng.

Hi Nguyên đi ở phía sau liếc

nhìn bóng lưng Doãn Nhạc, nói với Trình Hạo đi bên cạnh: "Trình Hạo, tôi không hy vọng bởi vì anh mà mất đi người bạn Doãn Nhạc này."

"Nhưng tôi. . . . . ." Trình Hạo như bị làm khó nhìn Hi Nguyên, trong lòng đầy giãy giụa.

"Đừng nói nữa, nếu không chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được." Ngăn lại

lời Trình Hạo, Hi Nguyên liền bỏ rơi cậu ta vọt tới trước quầy trà nóng.

Trình Hạo tịch mịch nhìn cô đi xa, nhỏ giọng nói: "Nhưng người tôi yêu là em."

"Nhạc Nhạc, cậu gọi cái gì rồi?” Hi Nguyên cười chạy đến sau lưng Doãn Nhạc, lớn tiếng hỏi.

"Mình gọi trà sữa Khả Khả, cậu có muốn một ly hay không?" Doãn Nhạc vừa hà hơi vào tay, vừa hỏi cô.

Hi Nguyên nhìn bản quảng cáo trên quầy, chọn một lát mới nói: "Tôi muốn một ly táo xanh."

"Trình Hạo, anh gọi cái gì?" Doãn Nhạc quan tâm nhìn Trình Hạo phía sau.

"Cho tôi một ly cà phê. Đúng rồi, cho thêm ba suất bánh trứng." sau khi

Trình Hạo trả tiền cho nhân viên phục vụ, lại gọi thêm ba xuất khoai

tây.

Ba người uống thức uống nóng ấm, ngồi vây chung một chỗ.

Doãn Nhạc giống như quên mất không vui mới vừa rồi, vui vẻ nói nói cười

cười, hai phần bánh trứng cơ hồ bị cô ăn hai phần ba.

Trình Hạo

chỉ là ngồi tại chỗ, vừa uống cà phê, vừa nghe Doãn Nhạc kể chuyện cười, bên môi có một dấu vết của nụ cười cay đắng yếu ơt không dễ gì phát

giác.

"Này! Hai người sao đều không ăn? Đừng lãng phí thức ăn!"

Doãn Nhạc thấy Hi Nguyên chỉ ăn vài miếng bánh trứng, mà thức ăn trước

mặt Trình Hạo cơ hồ không nhúc nhích thì ngây thơ hỏi.

"Em ăn

giúp tôi đi." Trình Hạo giao toàn bộ thức ăn trước mặt cho Doãn Nhạc,

dịu dàng nói. Doãn Nhạc vĩnh viễn cũng không thể biết được một điều, anh ta mặc dù không yêu cô, nhưng lại cũng rất thích nhìn vẻ mặt hưởng thụ

đó của cô khi ăn.

"Cung kính không bằng tuân mệnh!" Doãn Nhạc cười đem thức ăn Trình Hạo giao cho cô nhét vào trong miệng, nghịch ngợm nói.

"Mèo thèm ăn!" Hi Nguyên vui vẻ siết chặt gương mặt mập phì của Doãn Nhạc, hài hước đùa với cô.

Quan hệ ba người hình như khôi phục lại hữu nghị ban đầu, ai cũng không muốn vạch rõ tầng