
còn nói lẩm bẩm: "Chờ cháo gà trắng bệch, bỏ vào chút muối tinh,
rắc rau thơm vào."
Anh nắm chút muối bỏ vào trong cháo gà, sau đó múc một chút nếm thử một miếng: "Hơi nhạt. Thiệt là, chút ít này rốt
cuộc là bao nhiêu? Cũng không nói cho rõ ràng ra."
Anh lại bỏ
thêm chút muối vào, cho đến khi mùi vị khiến cho anh hài lòng, cái khuôn mặt gương mặt tuấn tú không kềm chế được kia mới lộ ra nụ cười.
Đem cháo gà đã nấu xong xuôi rót vào trong chén, anh bưng nó đi tới trước phòng bệnh sát vách, lại bồi hồi không dám vào đi.
"Còn không đi vào?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên mở cửa, hướng về phía anh nói.
Sơn Miêu giống như phạm nhân đạt được đặc xá, mừng rỡ đi vào. Mấy ngày nay, Thang Mang Lâm căn bản không cho anh đi vào, mỗi lần nhìn thấy anh, đều giống như nổi điên, đem tất cả mọi thứ bên trong phòng bệnh có thể ném
đều vứt hết lên trên người anh.
Hiện tại được lão đại cho phép,
anh có thể quang minh chánh đại đi vào: "Mang Lâm, mau nếm thử cháo gà
này, là tôi mới mua về từ Shangri-La."
"Shangri-La khi nào thì
bắt đầu bán cái này?" Lăng Khắc Cốt nhạo báng hỏi. Cái tên Sơn Miêu điên này, lại đem phòng bệnh VIP biến thành phòng bếp, ngày ngày ngâm mình ở trong đó nghiên cứu những thứ thức ăn bổ dưỡng.
“Bắt đầu từ hôm qua! Không được sao?" mặt của Sơn Miêu có chút ửng đỏ.
"Được! Cho dù là mười phút trước mới bắt đầu bán tôi cũng không có ý kiến."
Lăng Khắc Cốt nhận lấy cháo gà, ngồi vào bên giường bệnh, dụ dỗ Thang
Mang Lâm, "Băng Nhi, mau nếm thử cháo gà dinh dưỡng ‘ Shangri-La ’, bên
trong có cho thêm nhiều vị thuốc bắc quý nổi tiếng."
"Anh kêu anh ta đi ra ngoài đi!" Thang Mang Lâm lạnh lùng nhìn về phía Sơn Miêu, nói gì cũng không chịu tha thứ cho đối phương.
Sơn Miêu hướng Lăng Khắc Cốt đưa ra một ánh mắt cầu khẩn, hi vọng anh thay
mình nói vài lời lời hữu ích. Những ngày này, nhìn bộ dáng Thang Mang
Lâm tái nhợt yếu đuối, nhìn cô bởi vì mất đi đứa bé mà mấy lần chìm vào
trong sự tự trách và cuồng loạn, mình lại không thể đến gần, sắp gấp đến làm anh phát khùng. Thang Mang Lâm chỉ chịu tiếp nhận sự quan tâm của
Lăng Khắc Cốt, cũng chỉ có lời Lăng Khắc Cốt nói mới có thể làm cho cô
từ trong sự cuồng loạn an tĩnh lại. Cô mất đi bảo bối của anh! Anh cũng
đau lòng, so với Thang Mang Lâm không hề nhẹ hơn.
"Em cứ coi như
anh ta là không khí đi." Lăng Khắc Cốt lãnh khốc liếc Sơn Miêu một cái,
nhìn bộ dáng lo lắng này của anh ta liền cảm thấy buồn cười. Thật không
nghĩ tới người đàn ông hoàng kim độc thân này khiến cho phụ nữ toàn bộ
thành Long điên cuồng cũng có thời điểm thế này.
"Không khí sẽ không nói chuyện." Thang Mang Lâm bất mãn nhìn Sơn Miêu một cái.
"Vậy coi như anh ta là đồ bỏ đi!" Lăng Khắc Cốt ác ý nói. Thấy gương mặt
tuấn tú của Sơn Miêu vặn vẹo anh có loại khoái cảm trả thù. Dám khi dễ
"Băng Nhi" của anh nên chuẩn bị tâm tư mà chịu trừng phạt đi.
"Anh ta ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng!"
Thang Mang Lâm nói lời tuyệt tình hơn, câu nói đầu tiên đánh rụng nụ cười
trên gương mặt tuấn tú của Sơn Miêu. Anh vốn dáng dấp đẹp trai như vậy,
tại sao hai người trong phòng này đều coi như không thấy? Nhất là người
phụ nữ anh yêu, lại coi anh như ôn dịch, trong vòng 10 km cấm chỉ đến
gần.
Lời Thang Mang Lâm nói khiến Lăng Khắc Cốt không nhịn được
bật cười, anh vui vẻ thoáng liếc qua Sơn Miêu, cho anh ta một nụ cười
nhạo báng.
Lúc này, một cuộc điện thoại của Thanh Long gọi tới đã giải cứu Sơn Miêu. Lăng Khắc Cốt sau khi nhận được điện thoại, ngoắc
ngoắc tay với Sơn Miêu: "Tới đây chăm sóc Băng Nhi, công ty có chút việc gấp, tôi phải lập tức đi xử lý."
"Anh!" Thang Mang Lâm khẩn trương kéo tay Lăng Khắc Cốt, "Em không muốn anh ta chăm sóc!"
"Nghe lời! Anh giải quyết xong chuyện của công ty sẽ lập tức trở lại." Biết
trong lòng Thang Mang Lâm lo lắng và khổ sở, Lăng Khắc Cốt chân thành
tha thiết nắm tay của cô, cam kết với cô.
"Lão đại, cậu yên tâm
đi đi." Sơn Miêu cho Lăng Khắc Cốt một ánh mắt bảo đảm, cho dù Thang
Mang Lâm có muốn giết anh, anh cũng sẽ không đi.
"Nếu là tôi trở lại thấy Băng Nhi ít đi một cọng tóc, hắc hắc!" Lăng Khắc Cốt đầy uy hiếp hừ lạnh.
"Anh cứ việc vặn rơi đầu của tôi." Sơn Miêu đưa tay làm một động tác vặn cổ, bộ dáng tức cười này khiến cho Thang Mang Lâm không khỏi cười lên,
nhưng khi nhìn đến Sơn Miêu đang mê mẩn nhìn mình thì cô lúng túng thu
hồi nụ cười, xoay mặt đi không nhìn anh nữa.
Sau khi Lăng Khắc
Cốt rời đi, Sơn Miêu ngồi ở mép giường, vừa múc cháo gà, vừa nói xin lỗi với Thang Mang Lâm: "Mang Lâm, em coi tôi như đồ bỏ đi cũng tốt, khinh
khi như ôn dịch cũng tốt, tôi đều sẽ không trách em. Tôi chỉ hi vọng em
có thể ăn nhiều một chút. Bảo bảo không còn, chúng ta còn có thể có
lại, đừng quá khổ sở."
"Ai muốn có với anh?" Thang Mang Lâm không vui trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái.
"Là tôi nói bậy, em không vui có thể đánh tôi." Sơn Miêu lập tức nói xin
lỗi. Bệnh nhân là lớn nhất, cô nói cái gì chính là cái đó.
"Anh
thật muốn để cho tôi đánh?" Thang Mang Lâm bồn chồn nhìn Sơn Miêu, cái
người Sơn Miêu giống như ác quy kia đi đ