XtGem Forum catalog
Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327882

Bình chọn: 8.5.00/10/788 lượt.

noãn, trên

cổ mang bộ dây chuyền bảo thạch xanh lá hoàn mỹ này, nhất định sẽ vui

sướng như đứng giữa một bầy tiên nữ vậy.

"Anh? Không thể nào?"

Thang Mang Lâm giống như bị ngốc, cái miệng hồng nhỏ nhắn mở lớn, trong

đôi con người trong vắt xinh đẹp nổi bật không thể tin được. Cái dây

chuyền kia có tới gần tám trăm ngàn, đem chất đống cũng có thể làm thành một tòa núi nhỏ, đây chính là một khoản tiền rất lớn, đối với một người lớn lên trong nghèo khổ như cô chính là một con số trên trời, Sơn Miêu

ngyas cả một chút xót tiền cũng không có sao?

"Xem qua em sẽ biết rõ." Anh dắt Thang Mang Lâm đi tới bên tường bức treo bức họa Renoir

kia, không biết anh nhấn cái nút nào, bức họa kia lập di chuyển về phía

bên cạnh, phía sau bức vẽ xuất hiện một cái két bảo hiểm.

Sơn Miêu bình tĩnh mở mật mã két, chỉ nghe một tiếng âm thanh thanh thúy vang lên, cửa két bảo hiểm mở ra.

Cái két bảo hiểm này quả thật chính là một kho báu, Thang Mang Lâm thấy bên trong có một đống châu báu chói mắt, những thứ khác không nói, từng cặp vàng thỏi cũng đã khiến cho cô nhìn muốn lác cả con mắt. Thang Mang Lâm cảm giác mình giống như biến thành bốn mươi tên cướp trong truyện

Simba, đọc một câu 'vừng ơi mở ra' xong, liền phát hiện một kho báu.

"Những thứ này đều là của anh?" Thang Mang Lâm chỉ chỉ vào chỗ những cặp vàng

thỏi và châu báu trong tủ bảo hiểm, ngây ngốc hỏi Sơn Miêu. Đầu óc của

cô cho tới bây giờ vẫn còn hỗn độn, không có cách nào hiểu rõ những

chuyện đang xảy ra.

"Đây chỉ là một phần nhỏ, phần lớn tài sản

của tôi đều được giữ ở ngân hàng Thụy Sĩ." Sơn Miêu cười xoa xoa tóc

Thang Mang Lâm. Anh đột nhiên phát hiện cô cũng có phẩm chất riêng rất

đặc biệt. Cho tới nay, cô ở trước mặt anh đều là khôn khéo, có chút nho

nhỏ tham tiền, một bộ dạng rất là hám giàu. Cho nên anh yêu vô cùng bộ

dạng hiện tại này của Thang Mang Lâm.

Anh từ trong đống châu báu

lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, ở trước mặt Thang Mang Lâm mở ra: "Có phải

là em muốn “Thiên sứ xanh” hay không?"

"Anh. . . . . Anh. . . . . . Anh . . . ." Thang Mang Lâm kinh ngạc há to mồm, lắp bắp không thốt

nên lời, "Thật sự là anh mua được nó?"

“Thiên sứ xanh” này so với trong hình còn đẹp hơn, bảo thạch xanh lá hoàn mỹ này quả thật không

tìm được một chút tỳ vết nào, mỗi một viên cũng trong suốt chói mắt, lộ ra ánh sáng màu xanh lá như hồ nước.

"Gả cho tôi, nó sẽ là của

em." Sơn Miêu hấp dẫn đung đưa “Thiên sứ xanh’ trước mặt Thang Mang Lâm. Nếu cô thích châu báu, anh liền đem đồ trang sức cực phẩm trên toàn thế giới đều mua về cho cô. Nếu như dùng tiền có thể mua được tình yêu của

cô, anh nguyện ý đem toàn bộ tài sản ra để phối hợp.

"Tôi có thể

bán nó lấy tiền hay không?" Thang Mang Lâm liếm liếm đôi môi, trong mắt

lóe lên vẻ hưng phấn. Sợi dây chuyền này trị giá tám trăm ngàn! Nếu như

bán đi, tám trăm ngàn nhân dân tệ, có thể chất đầy cả một căn phòng đi?

Nghe được lời Thang Mang Lâm nói Sơn Miêu không vui khép hộp trang sức lại,

đây là quà tặng kết hôn anh muốn đưa cô, cô thế nhưng một chút quý trọng cũng không biết, còn muốn bán đi đổi ra tiền. Tâm ý của anh cô một chút để ý cũng không có sao?

Sơn Miêu tức giận nhìn chằm chằm Thang Mang Lâm: "Không thể!"

"Vậy thôi!" Thang Mang Lâm vừa nghe không thể bán, lập tức thất vọng đẩy Sơn Miêu ra, cô không dám mang dây chuyền tám trăm ngàn rêu rao khắp nơi,

lại không thể bán để đổi ra tiền mặt, chẳng lẽ khóa ở trong tủ bảo hiểm

làm đồ trang trí?"Không thể đổi thành tiền thật đáng tiếc. Sợi dây

chuyền này tôi lại không thể làm thành cơm ăn, chính anh tự mình giữ đi. Hôm nay mệt quá, tôi đi nha."

Nói xong, cô xoay người muốn đi.

Vừa thấy Thang Mang

Lâm muốn rời khỏi, Sơn Miêu dáng vẻ nóng nảy kéo cô lại: "Quà tặng tôi

đưa em không cho bán đi! Em muốn tiền, tôi sẽ cho em!"

"Anh có ý

gì?" Thang Mang Lâm vừa nghĩ đến tám trăm ngàn liền căng thẳng, lại nghe tới Sơn Miêu nói muốn đưa tiền cho cô. Cô không có nghe lầm chớ? Cô gặp phải Sơn Miêu thật đúng là một kẻ lấy tiền làm đá đập đầu kẻ ngốc.

Sơn Miêu từ trong túi móc ra một quyển chi phiếu mỏng, vội vã ký tên của

mình lên đó, sau đó đưa cho Thang Mang Lâm: "Con số em cứ tùy tiện tự

điền vào, chỉ cần không bán “Thiên sứ xanh” là được."

"Anh thật

sự hào phóng như vậy? Tôi điền mười con số anh cũng không tức giận?"

Thang Mang Lâm ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Sơn Miêu. Muốn cô tùy tiện

tự điền con số.

"Cái người ngu ngốc này!" Sơn Miêu giận đến nghĩ

muốn bóp chết Thang Mang Lâm. Cô rõ ràng nhìn rất thông minh, thế nào

lúc mấu chốt luôn là vờ ngớ ngẩn? “Cả người tôi tất cả đều thuộc về em!

Tiền của tôi toàn bộ cũng thuộc về em!"

"Thật?" Thang Mang Lâm

đột nhiên bật cười, đôi con ngươi đẹp lóe sáng rực đầy hưng phấn. Cô cầm bút lên, trầm ngâm một lát, lộ ra nụ cười mỹ lệ mà quỷ dị, sau đó ở

trên chi phiếu viết lên một con số.

"1 đồng tiền?" Sơn Miêu rất

kinh ngạc, bằng vào tính cách hám tài này của Thang Mang Lâm, dù sao

cũng nên điền lên đó con số mấy trăm vạn mới đúng.

"1 đồng tiền

này thật không đơn giản, nó đại biểu anh cả đời