
a, sửa sang lại y phục của mình, "Tôi lại muốn hỏi anh, sao lại đi cùng với chị dâu?" Hơn nữa còn tay nắm tay. Mặc dù anh đối với Thang Mang Lâm không có cảm
giác gì, nhưng cô ấy muốn gả cho lão đại, chính là chị dâu của bọn họ,
theo lý là phải tôn trọng. Nhưng nhìn vào quan hệ của hai người lúc này, hình như cái tên hoa hoa công tử Sơn Miêu này đang mơ ước người phụ nữ
của lão đại. Dù là anh em cùng chung hoạn nạn, anh cũng không thể tha
thứ loại hành vi này của Sơn Miêu.
Nghe Bách Hổ chất vấn, mặt của Sơn Miêu thậm chí có một chút hồng hồng đầy lúng túng: "Gọi chị dâu ba
cũng không có mấy sai biệt."
"Anh dám dành phụ nữ của lão đại?" Bách Hổ bất mãn một quyền nện lên gương mặt tuấn tú không kiềm chế được kia của Sơn Miêu.
Lão đại còn nằm ở trên giường bệnh sống chết chưa biết, bà xã lại có thể cũng bị Sơn Miêu đoạt đi.
"Cô ấy chưa bao giờ là phụ nữ của lão đại! Mà là của tôi." Sơn Miêu lầm bầm kỳ cục. Chuyện anh ghen tỵ nhất chính là Thang Mang Lâm nhìn vào thì là người của lão đại, nhưng trên thực tế cô thuộc về Sơn Miêu anh.
Bách Hổ lại muốn tiến lên đánh người, Thang Mang Lâm thế nhưng ngăn cản trước mặt Sơn Miêu: "Không nên đánh anh ấy."
"Cô!" Bách Hổ cắn răng nghiến lợi nhìn đôi “gian phu dâm phụ” trước mặt, thật muốn một quyền đánh chết bọn họ.
Thanh Long tỉnh táo lôi Bách Hổ đi: "Bách Hổ, đừng làm rộn. Chuyện của bọn họ lão đại tự có an bài."
"Anh có ý tứ gì?" Bách Hổ khó hiểu nhìn Thanh Long.
"Người lão đại thực sự để ý là ai, anh lại không biết sao?" Thanh Long trợn
mắt nhìn Bách Hổ một cái, cái tên ngốc tử này, so với người khác luôn là thiếu đầu óc, ưu điểm duy nhất chính là quả đấm rất nặng, trừ Lăng Khắc Cốt, không ai đánh thắng được anh ta.
"À? Vậy anh ta. . . . . . Cô. . . . . ." Bách Hổ nghi ngờ nhìn Sơn Miêu cùng Thang Mang Lâm.
Sơn Miêu tà khí đấm anh một quyền: "Đương nhiên là anh ba cùng chị ba, ngốc tử."
"Đứa bé cô ấy từng mang thai là của anh?" Bách Hổ đột nhiên chợt hiểu, anh
chỉ vào Thang Mang Lâm ngây ngốc hỏi. Thanh Long đã từng thần thần bí bí âm thầm nói cho anh biết, đứa bé Thang Mang Lâm mang không phải của lão đại, anh cũng có loại cảm giác này, bởi vì lão đại là người kiềm chế vô cùng tốt. Phụ nữ bên cạnh Lăng Khắc Cốt tới tới lui lui nhiều như vậy,
thật ra thì cũng chỉ là bình hoa dùng để trang trí, ứng phó với truyền
thông và xã giao. Anh còn từng cho rằng lão đại có vấn đề về sinh lý,
kết quả bị Lăng Khắc Cốt nện cho một trận.
"Không thể sao?" Sơn
Miêu tiêu sái hất hất mái tóc ngắn, hai hàm răng trắng không kềm chế
được lộ ra, "Hơn ba năm trước, cô ấy đã là người phụ nữ của tôi, tôi
biết cô ấy sớm hơn lão đại."
"Đừng nói!" Thang Mang Lâm đỏ mặt
kéo kéo tay áo Sơn Miêu. Chuyện như vậy Sơn Miêu thế nhưng không biết
xấu hổ nói ra, chuyện năm đó còn không phải là bởi vì anh quá giảo hoạt, ác ý thiết kế cô sao.
Thanh Long ôm bả vai Bách Hổ, kéo anh đến
bên cửa sổ: "Hiện tại chuyện quan trọng nhất là lão đại, hai người các
cậu câm miệng hết cho tôi!"
"Ngân Báo sao vẫn còn chưa tới?" Sơn Miêu lo lắng nhìn Lăng Khắc Cốt.
"Bé con bị thương cũng vô cùng nặng." Thanh Long lấy mắt kính xuống, nhức đầu xoa mi tâm.
Tình huống bây giờ rối loạn, có lẽ chỉ có hai cái người trong cuộc mới biết giải quyết chuyện này như thế nào.
. . . . . .
Hi Nguyên nằm ở trên giường bệnh, hàm răng cắn chặt lấy cái mền, không để
cho mình rên rỉ ra tiếng. Không ngờ lần đổi thuốc này so với tưởng tượng còn khổ cực hơn.
Ngân Báo dùng kẹp y khoa kẹp lấy băng gạc dính
vào trên lưng Hi Nguyên, cẩn thận từng li từng tí vén lên, phát hiện vết thương trên lưng cô lúc này băng gạc và máu đã dính bết lại một chỗ.
Chân mày anh lập tức nhíu lại.
"Đau không?" Một bên anh dùng miếng bông dính thuốc lau chỗ da dính chặt băng gạc của Hi Nguyên, vừa nhẹ giọng hỏi.
"Không có việc gì." Hi Nguyên kiên cường cười, chỉ là môi của cô đang khe khẽ run rẩy.
Ngân Báo đột nhiên độc ác mà dùng kềm nhanh chóng xé ra băng gạc dính ở trên da thịt, Hi Nguyên đau đến cong lưng lên, tiếng kêu đau đớn không cách
nào đè nén từ giữa răng môi tái nhợt của cô tràn ra.
"A. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . . A. . . . . ." Mỗi một lớp băng gạc được lột xuống,
Hi Nguyên liền không nhịn được đau kêu lên. Cái trán của cô hiện đầy mồ
hôi lạnh, môi dưới bị cô cắn nát, rỉ ra máu như đóa mai trong trời đông. Đau đớn thấu tâm lần nữa xuất hiện, Hi Nguyên cảm giác mình sắp không
thể chịu đựng được nữa, thân thể không ngừng run rẩy. Khi Ngân Báo đem
toàn bộ băng gạc lột xuống, cô ngay cả hơi sức để nói cũng không còn.
Ngân Báo nhìn vết thương của Hi Nguyên, không khỏi hít vào một ngụm khí
lạnh. Lão đại xuống tay thật nặng, trên lưng của bé con ngang dọc vết
roi đánh, phá hư tấm lưng hoàn mỹ trắng như tuyết của cô, vết thương
rách ra đáng sợ như vậy. Cũng may chỉ là vết thương trên lưng, nếu như
thương ở trên mặt, bé con đời này chính là lưu lại cái dấu ấn kỷ niệm
này của Lăng Khắc Cốt. Anh vội vàng cầm hộp thuốc trị thương đặc biệt
lên bôi lên miệng vết thương cho Hi Nguyên. Thuốc này là thuốc bắc được
ng