
n giường, quan sát cẩn thận mu
bàn tay Lăng Khắc Cốt. Anh đột nhiên vươn tay, cố gắng cạy tay Lăng Khắc Cốt ra, quả nhiên thấy có một vật trong lòng bàn tay, đó là một kẹp
cravate nhuộm máu.
"Trong tay lão đại có đồ sao?" Ngân Báo cảm
thấy rất kinh ngạc, buổi sáng anh bôi thuốc cho lão đại, tay của cậu ta
cạy thế nào cũng không ra, thì ra là tay nắm chặt đồ vật.
"Có phải là của bé con đưa cho hay không?" Thanh Long ngước đôi tròng mắt đen lên, nghiêm túc hỏi.
"Cái này còn phải hỏi sao? Trừ quà tặng bé con tặng, lão đại lúc nào thì
quan tâm tới cái loại đồ này?" Ngân Báo đưa cho Thanh Long một ánh mắt
xem thường. Còn nhớ rõ mấy năm trước bé con làm móc gắn di động bằng
thủy tinh gì gì đó lão đại liên vẫn giắt trên điện thoại di động, mặc dù cậu ta đã dổi không biết qua bao nhiêu cái điện thoại di động, nhưng
cái vật kia cũng chưa từng bỏ đi.
Từ rất sớm trước kia, anh liền hiểu rõ bé con rất quan trọng đối với lão đại.
Lăng Khắc Cốt ở trên giường đột nhiên lo lắng động thân thể. Đôi con người
sắc bén của anh đột nhiêm mở ra, lạnh lùng trừng mắt với Thanh Long và
Ngân Báo.
"Các anh làm sao vậy?" Lăng Khắc Cốt trầm giọng hỏi.
Anh nhìn thấy mình ở phòng nghỉ, đầu óc lập tức tỉnh táo, anh liếc nhìn
lòng bàn tay trống rỗng, liền ngẩng đầu nói với Thanh Long, "Đưa cho
tôi!"
"Bệnh nhân phải có bộ dáng của bệnh nhân, cậu ít nhất cũng
nên giả bộ suy yếu một chút." Thanh Long cười nhạo báng Lăng Khắc Cốt,
chỉ là dưới ánh mắt như muốn giết người của cậu ta, vẫn là ngoan ngoãn
đưa kẹp cravate vẫn cầm trong tay vuốt vuốt giao trả cho đối phương.
"Tôi bị bệnh bao lâu? Một năm?" Lăng Khắc Cốt nhíu mày nhìn về phía Thanh Long.
"Ngàn vạn đừng! Cậu bệnh một năm, không phải mệt chết bốn người chúng tôi
sao!" Ngân Báo lau mồ hôi lạnh trên trán, khoa trương nói.
Ưng
tập đoàn không thể không có Lăng Khắc Cốt, cậu ta thật muốn bệnh một
năm, dù nửa năm, người cuối cùng vất vả chính xác là mình cái tên Phó
tổng xui xẻo này.
"Nhanh đi làm đi! Bớt ở chỗ này chướng mắt
tôi!" Lăng Khắc Cốt từ trong tủ quần áo lấy một bộ y phục, liền lãnh
khốc hạ lệnh đối với hai huynh đệ.
Không để ý hai người, anh trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, đơn giản rửa mặt xong, anh đem cái kẹp
cravate này rửa sạch sẽ nghiêm túc kẹp lên cà vạt trên ngực.
Trong kính chữ "love" kia phản xạ ra ánh sáng lóng lánh, cũng phản chiếu tròng mắt đen tuyệt vọng này của Lăng Khắc Cốt.
"Bé con, tôi sẽ khiến em yêu. Vĩnh viễn." Lăng Khắc Cốt lầm bầm nhìn mình trong kiếng.
Lăng Khắc Cốt đi ra phòng nghỉ ngơi, lại khôi phục cái lãnh khốc vô tình đó, Lăng tổng đáng sợ như ác ma.
Nghe người ta nói,
Lăng Khắc Cốt biến thành một con người làm việc điên cuồng, làm việc
suốt ngày suốt đêm. Cũng nghe nói, thân thể của anh vẫn không tốt lên,
ban đêm cảnh vệ thường nghe được tiếng ho khan dọa người của anh, cũng
nghe nói. . . . . .
Hi Nguyên ôm Holleketty được cô nhặt về từ
trong thùng rác, lông mi dài rủ thấp xuống, che giấu ưu thương nhàn nhạt trong mắt cô.
Cái người kia hoa tâm như vậy, cô còn quan tâm anh làm cái gì?
Anh có vị hôn thê yêu thương, có hồng phấn tri kỷ quan tâm, đâu có cần tới cô?
Đang nghỉ đông, rảnh rỗi, lòng của Hi Nguyên chợt bắt đầu cảm thấy lo lắng phiền não.
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên, Hi Nguyên chậm rãi lấy điện
thoại di động ra, buồn phiền lên tiếng: "Nhạc Nhạc, tìm mình có chuyện
gì?"
Có thể biết được số này, chỉ có Lăng Khắc Cốt và Doãn Nhạc,
Lăng Khắc Cốt hiện tại không thể nào tìm cô, cho nên cũng chỉ có thể là
Doãn Nhạc, cho nên cô theo trực giác cho rằng đối phương là Doãn Nhạc.
"Thượng Hi, là tôi." Giọng nói đầy từ tính của Zu Cuella từ đầu kia ống nói
truyền đến, giọng nói mang âm hưởng ngoại quốc kia đem hai chữ "Thượng
Hi" gọi lên nghe đặc biệt tốt nghe, giống như đang hát lên vậy.
"Làm sao anh biết số di động của tôi?" Hi Nguyên há hốc mồm đầy kinh ngạc.
"Hi Nguyên, anh ta phái một quân nhân ngoại quốc dã man bắt cóc mình, chỉa
súng vào đầu của mình buộc mình nói." Giọng nói không cam tâm của Doãn
Nhạc từ đầu kia điện thoại di động truyền đến.
"Nhạc Nhạc? Zu,
anh đừng tổn thương Nhạc Nhạc!" Hi Nguyên khẩn trương cầm điện thoại di
động. Zu Cuella vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, cô thật không thể tin
được.
"Ai bảo cái cô ngốc đầu dưa đó trung thành như vậy?" Zu Cuella oán trách hừ nhẹ, "Thượng Hi, tôi muốn gặp em."
"Anh tìm tôi thì trực tiếp tới lâu đài Tinh Nguyệt, làm gì đi hù dọa Nhạc Nhạc?"
"Lâu đài Tinh Nguyệt đề phòng nghiêm ngặt, tôi đã thử mấy lần, không xông vào được."
"Anh để cho Nhạc Nhạc nói chuyện với tôi." Hi Nguyên ngang ngược ra lệnh cho Zu Cuella.
"Hi Nguyên, mình …mình không có việc gì, cậu không cần phải để ý tới mình." Giọng nói của Doãn Nhạc lộ ra một loại sợ hãi, nhưng lại giả bộ giống
như rất kiên cường.
"Mình sẽ tới kêu anh ta thả người." Hi Nguyên ôm Helloketty lên lầu, khoác áo ấm vào xong liền chạy ra khỏi đi.
"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?" Một đám hộ vệ đuổi theo phía sau cô.
"Tôi đi tìm bạn học chơi, các người chớ có đi theo!" Hi Nguyên