
vô ích thôi, phòng anh ta cũng
thế, rất khó để mẹ hiểu đàn ông chỉ mong thấy loại ren kia được mặc trên người
cơ thể quyến rũ của người phụ nữ, còn ham muốn với ren cũng chỉ là lột ra mà
thôi. "Chuyện đó để sau đi, bây giờ... dưới lầu có vị khác quan trọng cần
gặp em."
"Tôi?" Tiêu Yêu
Cảnh cau mày vẻ bất an: "Nam hay nữ?".
"Nữ."
"..."
Một trận gió lốc cuốn qua
Tiêu Yêu Diệp chớp mắt căn phòng đã trống rỗng, cậu em trai của anh ta cuống
cuồng chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa sửa sang lại tóc tai, chỉ sợ kiểu tóc
cẩu thả khiến khách sợ chết khiếp.
Có cần chỉnh tề thế
không? Có phải gặp bố mẹ vợ tương lai đâu, mà có là thế thật thì tính ra cũng
phải là bố mẹ vợ của Tiêu Yuê Diệp chứ? Cậu em này kích động nỗi gì?
Tiêu Yêu Diệp vẻ khó
hiểu: "Gặp họ hàng xa của mẹ mà cũng cần sắc đẹp à? Em hơi bị quá đáng rồi
đấy".
Cơ thể nồng nặc mùi khói
thuốc, chân quên mang dép đi trong nhà xộc thẳng vào phòng khách, một chiếc
quần jean rách rưới, lại thêm gương mặt rõ ràng đã nuốt cả trăm tấn thuốc nổ,
sẵn sàng bộc phát, trên đó viết rành rànhữ - "Cái bà già này ở đâu ra đây?
Người thiếu gia đây đợi không phải bà ta".
"Hừ. Đây chính là
tiểu công tử nhà cô đấy à?"
Giọng điệu xoi mói và
chua cay thoát ra từ miệng người phụ nữ xa lạ ngồi trên sofa, gương mặt bà ta
rất quen, hàng lông mày thanh mảnh, đôi mắt đẹp, đôi môi mỏng, quen đến độ anh
bỗng có ham muốn... đánh người. Tại sao lại có người phụ nữ giống với ông thầy
đáng ghét, nguy hiểm, gian xảo kia đến thế?
Bà ta giống đại tỷ xã hội
đen, mặc một bộ quần áo đen tuyền, ngồi vắt chân rất khí thế, quan sát anh từ
trên xuống dưới, sau đó tỏ vẻ khinh thị.
Hừ, xem thường anh thì
còn quan sát cái khỉ gì!
"À, ừ, đây chính là
tiểu công tử nhà tôi, khuê danh là Yêu Cảnh đó." Dường như mẹ anh rất
ngoan ngoãn với đại tỷ xã hội đen, co rúm lại run rẩy như một con thỏ, đôi mắt
long lanh ngấn nước như sắp tuôn ra ngoài, nhưng do khí thế quá kinh người của
bà ta nên bà đành đặt hai tay trước ngực mà run, không dám ngẩng lên nhìn.
"Cục cưng Yêu Cảnh, đến đây chào Quý phu nhân đi. Gần đây phu nhân đến
thăm con trai, tạm thời sẽ ở lại nhà chúng ta."
Tiêu Yêu Cảnh cau mày,
hai chữ "khuê danh" áp dụng cho con trai à? Không hiểu bà Quý hpu
nhân lạ lùng này ở đâu ra, nhưng chạy đến nhà anh giễu võ dương oai với anh thì
thực sự là quá khờ khạo, muốn anh nể mặt à? Miễn đi! Muốn anh đến chào hỏi sao?
Đi gặp quỷ đi.
Nếu đã không phải là người
mình đợi, thì anh lên lầu về phòng ngủ cho khoẻ.
"Đúng là vô lễ,
Tuyết Lan, cô dạy con trai thế à?" Tuyết Lan là tên của bà Tiêu, vì mọi
người quen gọi bà là Tiêu phu nhân nên cái tên này rất hiếm có ai biết, xem ra
người phụ nữ này cũng quen biết khá lâu với mẹ anh rồi, rốt cuộc họ hàng xa ở
đâu mà đáng ghét thế không biết.
"Tuyết Lan à, dù gì
cô cũng là đời sau của trưởng lão tộc Đông Nữ, là một hậu duệ quý tộc, công tử
nhà cô biết làm những gì nào?"
"Hả? Nó... nó nó
nó..." Bà Tiêu lắp bắp, liếc nhìn con trai mình, ánh mắt đầy vẻ cầ
Tiêu Yêu Cảnh lườm một
cái, bà mẹ này đến nửa ưu điểm của con trai cũng không kể ra được, rốt cuộc là
do anh làm con quá thất bại, hay bà là mẹ mà quá vô trách nhiệm đây?
Không đợi hai mẹ con họ
trao đổi ánh mắt xong, Quý phu nhân đã thản nhiên hớp một ngụm hồng trà rồi nói
tiếp: "Căm hoa, trà đạo, thêu thùa, phụ khoa, không mong cậu ta cái gì
cũng rành rẽ, nhưng ít ra cũng phải biết một chút chứ?"
"Hả, bà bảo thiếu
gia đây đi cắm hoa, pha trà, còn thêu thùa?" Bị úng thuỷ à, anh đường
đường là đàn ông chân chính, cái phải học là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau,
cưa gái!
"Hừ, xem ra không
biết rồi? Chắc không phải là đến việc nấu chín cơm cơ bản nhất cũng không biết
chứ?" Quý phu nhân đặt ly trà xuống, nhướn mày cười nhạt: "Hôm nay
trước mặt mẹ cậu, tôi phải dạy dỗ cậu mới đợc, nhìn xem dáng vẻ hư hỏng, truỵ
lạc của mình kìa. Là đàn ông mà để chân trần ra chào khách, có biết lễ nghĩa
không? Còn chiếc quần rách rưới này là ý gì? Làm gì có người đàn ông thanh bạch
tốt đẹp nào lại tuỳ tiện để lộ da thịt cho người ta ngắm? Đến cơm cũng chả biết
nấu, làm sao hầu hạ phụ nữ? Cái kiểu hư hỏng, tiểu yêu tinh của cậu làm sao có
con gái nhà nào chịu lấy? Tuyết Lan, tôi nói đúng chứ, con trai cô quá không
đoan trang, chẳng chút đàng hoàng, cậu ta cần phải học con trai tôi... thế nào
là ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC!!!"
"Ôi... so với Thuần
Khanh, cục cưng Yêu Cảnh nhà tôi đích thực là không đủ man rồi, tôi đã cố gắng
quan tâm đến nó, nhưng đến đồ ren nó cũng không chịu dùng, hu hu hu! Lỡ như sau
này chẳng ai cần nó, không gả đi được, tôi phải làm sao đây!"
"Tôi không xen vào
thì mọi người vẫn nói say sưa nhỉ? Con gái cần thiếu gia đây xếp hàng đầy đường
kia kìa! Còn nữa, con trai nhà bà đàn ông kiểu gì hả, đó gọi là pê đê!"
Nghe vậy đã biết bà ta là mẹ của ai rồi, chẳng trách đáng ghét đến thế, chết
tiệt!
"Nếu đã có ai đó cần
cậu, tại sao cậu cứ phải tranh cướp người yêu với con trai tôi?"
"Bà hiểu cho rõ đi,
từ đầu đến cuối là con trai bà tranh giành với thiếu