Insane
Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323080

Bình chọn: 8.5.00/10/308 lượt.

g" đó thật thì cô cũng phải tháo chạy, cứ nghĩ là toát mồ hôi

lạnh, nhìn cuộc sống nhẫn nhịn của bố là cô đã có bóng đen tâm lý nghiêm trọng

với dạng đàn ông ẻo lả rồi, không khí phách, không phong độ, không nam tính,

không chút ngang ngược, không chút gian xảo, không chút xấu xa, thế còn là đàn

ông không?

Nhớ đến

Tiêu Yêu Cảnh, đó mới là đàn ông trong giới nam nhi, là hàng xịn của cánh đàn

ông. Cái gì mà trong sáng, thanh bạch, thủ tiết? Xì! Đàn ông bây giờ làm gì có

trò đó nữa, cứ dựa vào tiêu chuẩn ấy mà tìm chồng thì cô không biến thành gái

già, gái ế mới lạ! Tuy hôm nay cô tỏ tình thất bại, nhưng ngày tháng còn dài,

chỉ cần học xong tam tòng tứ đức, chắc tương lai cô vẫn rộng mở.

Tô Gia

Áo xoa xoa mông vừa chịu bạo hành gia đình, định vào phòng khách.

"Ủa?

Sao hôm nay mày không cãi nhau với mẹ nữa à?" Mẹ cô vốn quen bị khiêu

khích nên hôm nay thấy con gái gác kiếm quy ẩn giang hồ sớm thì lại cảm thấy

không thoải mái cho lắm.

"Cái

gì cơ chứ, chẳng lẽ đấu khẩu với mẹ thì sẽ rơi xuống một người đàn ông chịu gả

đến nhà cúng ta hay sao?" Cô lườm mẹ bằng ánh mắt thất tình ảo não, vô

cùng sầu thảm.

"Đã

rơi xuống rồi."

"Mẹ

nói bố ấy à? Sản phẩm kiểu ấy thì cần một mình bố là đủ rồi!" Cô ngỡ mẹ

đang nói đùa, giơ chân đá một phát vào cửa nhà vệ sinh bên cạnh, gào lên:

"Bố, bố lại ở trong đó nhẫn nhịn nữa à?"

Bên

trong không tiếng đáp lại, nhưng cánh cửa khoá chặt không có động tĩnh chứng tỏ

sẽ không mở ra, mà mẹ cô đang cầm hai cây chổi lông gà lại lên tiếng: "Rơi

xuống thật mà. Cậu ấy tên là gì ấy nhỉ... à... ờ... Quý Thuần Tình. Đúng! Quý

Thuần Tình! Ôi chao, con nghe thử xem, cái tên ấy đẹp quá, vừa nghe đã biết là

con nhà có giáo dục, chậc chậc... vừa trong sáng vừa hiền lành lại thanh bạch,

tướng mạo lại thư sinh đáng yêu, đổ quỷ, con đúng là có phúc lắm đấy!".

"Mẹ

đang lẩm bẩm cái gì đấy?" Cô chớp mắt, hoàn toàn không hiểu mẹ đang ca bài

gì. "Cái gì mà Quý Thuần Tình, vậy thì con là phóng đãng đây! Mẹ tránh ra

nào, con không rảnh rỗi để đùa với mẹ đaâ, con tắm rồi ngủ đây!!!"

"Phóng

đãng cái gì? Người ta tên Thuần Tình, tình yêu trong sang ấy. Thuần trong thuần

khiết, tình trong động tình!"

"Đúng

rồi, anh ta động tình một cách trong sáng, còn con đi ngủ một cách tao nhã

đây!"

"Thật

mà! Cuộc hôn nhân này là bà định cho con đấy. Chiếc vòng phượng hoàng bằng bạc

mà con đeo chính là tín vật!" Bà thấy cô không tin thì tiến đến nhấc tay

cô lên: "Người ta bây giờ tìm đến tận nhà bắt con chịu trách nhiệm. Mẹ đã

nói rồi, phụ nữ nhà họ Tô chúng ta dám làm dám chịu, mẹ không cho phép con chối

bỏ, phụ bạc, huỷ hoại sự thanh bạch của người ta, đừng làm người ta khó xử,

nghe chưa?".

Phải

rồi, hôm nay cô mới bốc phét là đã đính hôn ở quê thì buổi tối có một vị hôn

phu rơi xuống đầu, bà nằm dướt đất rồi mà vẫn không quên đùa với cô hay sao?

"Không

đùa với mẹ nữa, mẹ cứ thổi phồng đi, chung ta đã mười mấy năm không về tộc, họ

hàng không quen ai, còn đính hôn nỗi gì, cái vòng xấu xí này vì không có cách

nào tháo ra được, chứ mẹ nghĩ con muốn vào đeo nó à? Quê mùa, hoàn toàn cản trở

sức quyến rũ của thiếu nữ thời dại mới! Thời đại này cũng không còn đàn ông nào

chịu gả đến nhà gái ở rể đâu! Mẹ bỏ cuộc đi!" Cô rút cánh tay đeo vòng về,

phớt lờ mẹ, đưa tay lên cởi nút quần jean, đá bay cửa phòng khách, vừa ngáp vừa

kéo quần xuống, mặc độc chiếc quần lót đáng yêu đi vòng đến tủ lạnh, ca hát véo

von, cô mở bình sữa ra uống "ừng ực" máy ngụm lớn.

Uống

được một nửa, bỗng sau lưng co người ân cần đưa chiếc quần jean vừa bị cô cở ra

vứt trên sàn.

Cô lườm

nguýt, nóng nảy đẩy ra: "Mẹ, mẹ đứng dắn từ lúc nào vậy, ở nhà con toàn

mặc em quần đáng yêu thế này chạy lung tung mà!".

"Anh

vẫn chưa quen với việc một cô gai không mặc quần, thế nên..."

"Phụt..."

Giọng nam dịu dàng, xa lạ khiến sữa trong miệng cô bắn ra như đài phun nước, cô

quay phắt lại, chỉ thấy một gương mặt quá sức quen thuộc đỏ bừng bừng e thẹn,

đôi mắt đen láy sáng ngời đang xấu hổ nhìn sang hướng khác, đưa quần cho cô...

Cô ném

bình sữa đi, hai tay ôm lấy bụng lùi dần ra sau tủ lạnh: "Mẹ ơi! Tên lưu

manh này từ đâu đến, tại sao chạy đến nhà tôi nhìn trộm tôi thay quần áo, lợi

dụng tôi rồi còn ra vẻ bị ức hiếp, làm như tôi bắt nạt anh không bằng. Mẹ ơi,

mau lấy chổi lông gà đánh cho hắn một trận đi!".

"Ôi

dào, cho cậu ấy xem thì có gì đâu, sau này cả con người nó cũng thuộc về con,

làm sao lợi dụng con được!" Bà Tô chạy đến, tính khí vốn thô bạo bỗng thay

đổi hẳn, cười sung sướng, vừa đón lấy chiếc quần trong tay anh, vừa quan sát

anh từ trên xuống dưới, hoàn toàn quên bẵng phải đưa quần cho con gái mặc vào.

Mẹ vợ

nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, điều đó là thật. Nhìn anh mặt mũi trong

sáng, mái tóc mềm mại rủ xuống, trên người toả ra một mùi vị cổ xưa tao nhã khó

tả, không mặc quần nam giới trong tộc mà là quần dài áo sơ mi giản dị, nhưng

lại toát lên vẻ đpẹ và khí chất cao quý.

Ừ, đàn

ông phải thế chứ, thấy con gái phải e thẹn, xấu hổ mới đáng yêu, ch như

loại đàn ông thấy gá