
ghe chưa?"
"Con...
con huỷ hoại danh tiếng anh ta?" Thế gian này loạn quá rồi. "Đó là phòng
của con, dựa vào đâu mà để anh ta ngủ trong đó, còn còn ngủ dưới đất hả? Anh ta
là đàn ông mà!"
"Đúng
rồi, cậu ấy là vị hôn phu của con mà, rộng lượng chút đi, chăm sóc người ta mộ
chút, nhường giường cho người ta ngủ!"
"..."
Cô quên
mất, thảo luận về vấn đề nghĩa vụ giữa hai bên và phong độ người đàn ông với mẹ
cũng quá bằng đàn gảy tai trâu.
Thế là,
Quý Thuần Khanh đã bước vào căn phòng yêu dấu của Gia Áo dưới ánh mắt ai oán
căm thù của cô, do dự một lúc, đôi môi đỏ mấp máy rồi mím lại, cuối cùng chỉ
thốt lên một câu:
"Chúng
ta nên kết hôn nhanh đi."
"Hả?"
Ánh mắt thương cảm của anh như thế là ý gì?
"Anh
không muốn thấy em nằm ở sàn nhà."
"Chẳng
lẽ anh lại muốn thấy tôi ngủ cạnh anh hơn à?"
"..."
Lời nói
của cô khiến gò má anh ửng đỏ, nhìn đi nơi khác, môi mím lại không phải phủ
nhận cũng chẳng khẳng định.
Cô hừ
mũi với vẻ lúng túng của anh, nhận định rằng anh ta chẳng có chủ kiến gì cả,
không thể chịu nổi bất kỳ sự đả kích nào, thế là cô huơ tay vẻ chê bai:
"Tránh ra, dù tôi có phải ngủ dưới đất cũng không thèm kết hôn với anh
đâu, tôi cảnh cáo anh, đừng cho rằng nịnh nọt mẹ tôi để bà thích là tôi sẽ đồng
ý, thời đại này khôn còn thịnh hành kiểu hôn nhân sắp dặt thế nữa
"Anh
biết."
Sự mạnh
mẽ của cô e rằng người qua đường cũng có thể nhìn thấy.
"Còn
nữa, tôi vốn không thích kiểu đàn ông như anh."
"Anh
biết."
Anh
không được cô yêu thích, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thế.
"Còn
nữa, tôi có người mình thích rồi."
"Anh
biết."
Đến em
bé cũng có rồi, việc đã có người yêu cũng là chuyện nằm tron suy đoán.
Cô ngẩn
người, ngước lên nhìn anh: "Anh biết tôi đã có người yêu à? Anh ấy rất
ngang ngược, kiêu căng, lạnh lùng, tóm lại là rất đàn ông, hễ ai nhìn thấy cũng
sẽ chảy nước miếng, thế mà anh vẫn muốn kết hôn với tôi?"
"Anh
không biết anh ta có đàn ông hay không, anh chỉ biết là trước khi kết hôn, anh
sẽ không so đo, tính toán những chuyện lặt vặt bên ngoài của em." Anh nói
rất tự nhiên, đôi mắt đen láy hiếm khi nhìn thẳng vào cô như lúc này, toát lên
vẻ độ lượng bao dung vô bờ bến. Nhưng cô không chịu nổi vẻ nghiêm túc đó, há
hốc miệng dường như không thể tin nổi, khiến anh hiểu lầm là cô đang nghi ngờ
mình, nên lại nhấn mạnh: "Thật đó!".
"Hu...
con sai rồi... Ông trời ơi, sau này con không dám nói bậy nữa. Ông đừng đùa với
con có được không, thu hồi anh chàng thần tiên này lại về cõi trời đi, để anh
ấy tu đạo toạ thiền, lục căn thanh tịnh, lên trời thành tiên, đừng dùng ánh mắt
thần thánh trong sáng này nhìn con nữa, con sắp tan chảy rồi! Cứu con
với!!!"
Anh làm
như không nghe thấy lời oán thán của cô, ánh nhìn trượt xuống cổ tay cô, ngón
tay với những chiếc móng được sơn màu đen phối với chiếc vòng phượng bằng bạc
sáng lấp lánh, xem ra có vẻ không hợp nh
"Còn
nữa, thê quân, chiếc vòng phượng kia nó..."
"Tôi
không phải là thê quân gì hết, có gì mai hãy nói, tôi ngủ đây. Ác mộng tan
đi!"
"Nhưng
vòng phượng..." Anh cúi xuống chăm chú nhìn nhưng bị cô đẩy ra cầm gối lên
bịt chặt tai mình.
Anh khẽ
thở dài rồi đứng lên, về phòng.
Được
thôi, nếu cô đã không muốn nghe khuyên giải thì mai anh nói sau vậy. Chiếc vòng
trên tay cô đã cảm nhận được anh, đã mở mã bảo vệ cô rồi. Từ nay về sau, trước
khi họ thành hôn, sẽ không có người đàn ông nào chạm đến cô được nữa.
Co điều
như thế cũng tốt, cô nên tránh xa những gã đàn ông chơi bời kia thì hơn.
Sáng
sớm, ánh ban mai rực rỡ, Tô Gia Áo bò dậy với đôi mắt thâm quầng. Đêm qua, cô
gặp ác mộng, trong mơ có một tên nham hiểm xảo quyệt cứ nhìn cô bằng ánh mắt ác
độc, lặp đi lặp lại bên tai cô: "Cả đời cũng không tìm ra đàn ông đích thực,
chắc là chuyện tốt, chuyện tốt, chuyện tốt nhỉ...".
Lời
nguyền đáng sợ quá, Tô Gia Áo lau mồ hôi trên trán, bất giác nhớ đến vị hôn phu
từ trên trời rơi xuống ấy, vừa rùng mình vừa đón lấy hai chiếc bánh quẩy từ tay
bác bán đồ ăn sáng.
"Tiểu
Áo à, sắc mặt cháu hôm nay nhợt nhạt quá. Bác thấy hôm qua mẹ cháu đưa một anh
chàng xinh đẹp về nhà, có phải định mai mối không?" Nói xong bác ấy vỗ cật
lực vào vai cô hai cái, dạy dỗ: "Cháu không được bắt nạt người hiền lành
như cậu ấy đấy nhé!".
Cô ăn
bánh quẩy, đang định cười khan đáp lại thì ngẩng lên đã thấy lỗ mũi bác ấy tuôn
chảy hai dòng máu.
"Bác
ơi... bác nóng trong người hay sao mà mới sáng sớm đã cảy máu c
"Hả?
Sao tự dưng lại chảy máu cam thế này?" Ông thản nhiên đưa ống tay áo lên
chùi dòng máu mũi kỳ lạ đó, có điều được chảy dòng máu mũi thanh xuân ấy ở độ
tuổi này thì có thể xem như là chuyện đáng để kiêu ngạo rồi!
Ông bác
bị chảy máu mũi chưa thể khiến Tô Gia Áo cảnh giác, những người qua đường đi
sát người cô bị chảy máu mũi cũng chỉ khiến cô tò mò nìn lại, cuối cùng cô cũng
phát hiện ra cơ thể mình có sự thay đổi, đó là khi cô thò chân ra, ngáng đường
tên khốn kiếp gọi cô là thiếu nữ bất lương và từ chối Tiểu Oai. Tên đó lộn nhào
một vòng trên đường, vốn không ngã đập đầu nhưng khi quay