
ti chứ!
"Đeo
nhầm? Anh nói chiếc vòng này đã bị đeo nhầm người?" Tô Gia Áo vừa cố gắng
tháo chiếc vòng ra, vừa quay người lại hét lên với Quý Thuần Khanh, vẻ mặt tỏ
ra vô tội: "Anh nói là chiéc vòng này vốn phải do anh đeo để giữ sự thanh
bạch, kết quả tôi đã ngu ngốc vì tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chụp lấy tự đeo
vào tay, sau đó không tháo ra được, thế là xem như sính lễ để tôi mang đi luôn
à?"
Quý
Thuần Khanh điềm nhiên nhìn thê quân của mình đang sắp điên lên, không biết có
nên bổ sung không, cũng chính vì cô tham lam đeo chiếc vòng của nhà anh nên các
trưởng bối mới cho rằng đây là hôn nhân trời định, hôn sự của hai người họ đã
được sắp đặt sẵn là vì thế.
"Tại
sao anh không ngăn tôi lại? Lúc ấy tôi còn nhỏ không hiểu biết, sao anh lại mở
to mắt nhìn tôi tự huỷ diệt tương lai của mình?"
"Bởi
vì nhìn em có vẻ rất thích vòng phượng tổ truyền này."
Quý
Thuần Khanh liếc nhìn chiếc vòng đeo trên cổ tay của Tô Gia Áo, chiếc vòng này
bài xích những người khác giới với người đeo nó, là vật báu gia truyền của nhà
họ Quý, vốn do anh là nam nhi phải đeo để giữ sự thanh bạch. Bây giờ cảm nhận
được anh nên tất nhiên sẽ liều mạng bảo vệ chủ nhân, có điều vòng phượng tuy là
linh vật nhưng nó lại không biết mình đã bị đổi chủ, thứ nó phải bài xích cũng
từ phụ nữ chuyển
"Anh
thấy bộ dạng này của tôi nhìn có vẻ thích nó lắm à?" Bấp chấp mình vẫn
đang trên đường về nhà, cô ngồi bệt xuống đất, đạp lên chiếc vòng cố cởi nó ra:
"Cái thứ này rốt cuộc phải tháo thế nào đây?"
"Đeo
nó không được à? Thành phố này tạp nham quá, nó sẽ bảo vệ em!", anh tốt
bụng khuyên nhủ.
"Tôi
không thèm làm sát thủ đàn ông đâu!" Cô không cần, có chết cũng phải tháo
cho được cái thứ có thể huỷ hoại hạnh phúc cả đời của mình. Thời đại này ngoài
vường trẻ ra, tỷ lệ chạm được vào trai tân còn khó hơn bị máy bay đâm trúng
nữa.
"Mau
đến giúp tôi tháo cái này ra đi, tôi cũng muốn trả lại vật báu gia truyền cho
anh." Trả anh rồi, cũng tiện cho mỗi người tự đi trên con đường tương lai
của mình.
"Thê
quân, làm thế thì không lấy nó ra được đâu." Thấy cô rất kiên quyết nên
anh tốt bụng khuyên.
"Thế
phải làm sao?"
"Giao
cấu."
"Hả?
Gọi chó? Gọi chó đến cắn mình để làm gì?"
"Gọi
chó đến cũng vô ích, ý anh là..." Phải gọi đàn ông.
Nửa câu
sau anh ngượng không dám nói, mặt đỏ bừng, nhìn qua nơi khác, tìm cách diễn đạt
uyển chuyển hơn để giải thích: "Em phải cùng một người đàn ông trong sạch
hành lễ Chu Công2 mới có thể tháo chiếc
vòng ra."
"Hành...
cái lễ gì mới được chứ?"
Anh mím
môi, nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của cô: "... Chính là cái ấy ấy."
"...
Ý anh là, phải tìm trai tân để ấy ấ
"Có
thể nói thế." Anh cũng không tìm từ khác để nói nữa mà đồng ý với cách
diễn đạt của cô. "Còn nữa, thê quân, sau này em ít tiếp xúc với đàn ông là
tốt nhất."
"Tại
sao???" Cô nằm bò ra đất ăn vạ, cô không có mắc mứu gì với trai tân, tại
sao lại bị hại thê thảm thế này?
Anh
giật mình, buồn rầu nói: "Vì chiếc vòng này rất nhạy cảm với độ sạch sẽ,
cơ thể người đó càng nhơ bẩn thì chịu khổ càng nhiều." Có nghĩa là, ăn mặn
nhiều, đi đêm nhiều thì máu phun ra càng nhiều, nếu abất cẩn chạm phải anh
chàng phong lưu lãng tử nào đó, chỉ e rằng sẽ diễn cảnh "máu rơi khắp nơi như
sông biển, gió lốc tung trời nào được yên."
"..."
Cô nén nhịn ý muốn chửi thề, nhẫn nhịn một lúc lâu mới thốt ra một câu qua kẽ
răng: "Anh có chắc lúc đầu chỉ vì nhìn tôi có vẻ rất thích nên mới không
ngăn cản tôi đeo chiếc vòng này không?" Anh ta tốn không muốn mình phải
đeo cái vòng trinh tiết biến thái này, nên mới đẩy cho bé gái nhỏ tuổi ngây ngô
là cô? Thật đúng là một người thâm độc, nham hiểm, lắm mưu nhiều kế.
"..."
Câu trả
lời trong im lặng của anh khiến Tô Gia Áo lắc lắc chiếc vòng trên tay một cách
chán ghét, quyết định về nhà lấy kìm, búa, đục, rìu... các loại để tiến hành
tháo bỏ nó, nếu hết cách rồi thì cô sẽ cưa luôn tay mình đi! Ý đã quyết, cô lồm
cồm bò dậy, đang định chạy về nhà thì một bóng người đột ngột xuất hiện, cố ý
ngăn cản bước chân cô, cô sang phải, người ấy cũng sang phải, cô sang trái, đôi
giày da rất đẹp ấy cũgn nhích sang bên trái, cô bất mãn đưa mắt lên nhìn, định
trừng mắt cho hắn ta biết thế nào là lễ độ.
Chiếc
quần jean hợp mốt, đôi tay đeo những chiếc nhẫn sành điệu đang thọc vào túi
quần, áo khoác ngoài kiểu Tây màu đậm phối với áo pull bằng nhung màu đen cổ
chữ V, khoé môi ẩn hiện nụ cười chế giễu quen thuộc.
Tiêu
Yêu Cảnh?
Hormone
đàn ông mạnh mẽ vây kín cô, "vị đàn ông" trong truyền thuyết đang bao
trùm từ mọi phía khiến cô thần hồn điên đảo, bất giác lùi lại một bước dài. Vì
sự an toàn của anh, cô buộc phải giữ khoảng cách, lùi lại, tức là cô đang áp
sát anh trai tân ở phía sau hơn nữa.
Cảnh đó
càng khiến Tiêu Yêu Cảnh thấy nhức mắt hơn, anh nhướn mày hỏi:
"Ồ,
trung hợp thật, lại gặp nhau rồi, về nhà cùng bạn trai mới à? Hay
là...???" Anh đảo mắt, ánh nhìn vượt qua đầu cô, cố ý nhìn người đàn ông
đứng phía sau: "Lại đang tuỳ tiện tìm người đàn ông khác để tỏ tình kiểu
em th