
lại thì mũi đã phun
ra hai dòng máu...
Tiểu
Oai đứng cạnh cũng kêu lên: "Chị cả, hôm nay chúng ta ăn mặc nóng bỏng lắm
sao? Những gì càn che đều che cả, sao anh ta lại chảy máu mũi thế kia?".
"Em
tìm đàn ông kiểu gì thế, sức chịu đựng kém cỏi!"
"Ồ...
chị cả, thấy anh ta chảy máu mũi, hình như em không thích cho lắm, nhưng...
chúng ta có cần tìm chỗ nào đó bàn luận về vấn đề cơ thể chị?"
"Hử?
Chị có vấn đề gì?"
"Hôm
nay những người đàn ông đụng phải chị, không phải chảy máu mũi thì cũng phun
máu mũi... Anh chàng lớp chung ta luôn tự nhận mình là hoàng tử, chỉ đi ngang
qua chị thôi cũng phun cả một ly máu đầy. Có phải chị đã tu luyện ngón Diệt
nam tuyệt học?"
"..."
Nghe Tiểu Oai nhắc thế, lại thêm ác mộng đêm qua, Tô Gia Áo đã thấy hơn kỳ lạ.
"Có phải chị không thể chạm vào đàn ông?" Cô kinh hoàng hỏi một câu
nghiêm túc. "Tệ quá, Tiểu Oai, hình như chị thật sự không thể đụng vào đàn
ông, làm sao đây, làm sao đây?"
"Chị
cả à... cứ thử lại xem, Chủ nhiệm khoa chun ta ở đằng kia, chị đến thử xem thế
nào."
"Ừ."
L sau,
Chủ nhiệm khoa nghiêm túc, đứng đắn không đùa giỡn của Tô Gia Áo đã được đưa
vào phòng Y tế với hai dòng máu mũi, cậu con trai mới năm tuổi của ông bị bỏ
lại một bên, cậu bé không hiểu chuyện gì, chỉ ngước mắt lên rồi đưa tay ra định
sờ vào cô.
"Em...
em đi nhanh, đi nhanh đi, chị không muốn đẩy ma thuật về phía một cậu nhóc mới
năm tuổi đâu!"
"A?"
Cậu bé hoàn toàn không hiểu người trước mặt đang làm trò gì, chỉ biết chị ấy đã
bắt nạt bố mình thê thảm. Cậu bé đạp lên chân cô một cái, giương nắm đấm vung
đến. "Người xáu, người xấu, chị bắt nạt bố em!"
"Này,
này, chị không muốn hại em chảy máu mũi đâu, chị vẫn còn lương tri đấy!"
"Đồ
xấu xa!"
Cậu bé
đánh thoải mái, làm mặt hề với cô xong bỏ chạy.
Vậy
cũng có nghĩa là, dù cô học được tam tòng tứ đức, cũng phải mãi xa cách Tiêu
Yêu Cảnh? Mọi vấn đề cấm đoán tuổi tác cũng thường là mười tám tuổi, tại sao
giới hạn của cô chỉ đến năm tuổi?
Cô đang
đau buồn nghĩ ngợi, thì phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quyến rũ của
Tiêu Yêu Cảnh: "Tô Gia Áo? Tôi vẫn chưa kịp nghĩ phải đối xử với cô thế
nào, mà cô đã chạy đến trêu tôi hử?".
Một
luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cô đã để lại ấn tượng thảm hại với anh
rồi, nếu lại bị anh biết cô đã biến thành "kẻ diệt nam giới" thì thế
nào nữa?
Cô cố
làm ra vẻ trấn tĩnh khoát tay, giữ dáng vẻ chị cả của mình, lạnh lùng bảo:
"Khụ... bây giờ tôi không rảnh quan tâm đến anh, tránh xa tôi ra".
"Hừ,
cô gọi bạn tôi ra chỉnh cho một trận, sau đó bảo tôi tránh xa cô?" Anh
nói, khẽ nhịp nhịp chân trên đất, phát ra tiếng "cộp cộp". "Cô
không biết đàn ông ghét nhất là khi bạn bè mình bị bắt nạt, và người phụ nữ của
mình chạy theo kẻ khác
"Tôi
không chạy theo kẻ khác, nên anh đừng lại gần!" Cô hít một hơi khí lạnh,
lập tức co lại thành một cô bé trước mặt anh, rụt vai lại, chỉ muốn cách xa anh
ra.
"...
Tôi nghĩ cô phải hiểu là tôi nhấn mạnh vế đầu chứ." Anh nheo mắt, nghiến
răng kèn kẹt và thốt ra ý của mình, không có gì tệ hơn là tự mình nói ra ẩn ý
của mình. "Còn nữa... cô đang bảo ai đừng lại gần? Tôi phải nghe câu đó từ
tai co gái mới hôm qua còn tỏ tình với tôi à?"
Anh vừa
nói vừa tiến lại gần cô hai bước, không định chạm vào cô mà chỉ muốn cô không
được như ý, trấn áp khí thế của cô mà thôi. Nhưng toàn bộ sự tập trung của cô
đều bị cảnh hỗn loạn ngoài kia thu hút, không hề để ý đến anh đang bước lại
gần. Anh cau mày, nhìn ra đó, chỉ thấy một đám nữ sinh đang vây quanh cổng
trường.
Người
có thể khiến cho nữ sinh hò hét như thế chỉ có thể là đàn ông. Tô Gia Áo đột
ngột từ bỏ dáng vẻ đang thương co rúm sợ hãi của mình, bật dậy, trèo lên cửa sổ
tầng một, nhanh nhẹn luồn ra ngoài rồi hùng hục chạy ra cổng trường.
Cô gái
lúc nãy còn thề thốt không chạy theo người đàn ông khác, giờ đây chớp mắt đã
chạy theo người khác thật. Anh nhếch mép mỉa mai, tay tì vào khung cửa sổ để
nhìn xem cô gái tỏ tình thất bại rồi bài trừ mình làm trò gì.
Tô Gia
Áo cảm thấy đầu mình như đang có một ngọn núi lửa, sắp sửa phun trào, sự thay
đổi của cơ thể cô hết tám, chín phần là do tên kia bức hôn không thành, đã lấy
thuốc độc biến thái nhà anh ta ra để hại cô không chạm đến ai được, định dùng
chiêu hèn hạ này để ép cô đồng ý? Xì!
Bây giờ
lại dám chạy đến trường cô uy hiếp, là do anh ép cô đấy nhé!
"Họ
Quý kia, anh đứng im đó cho tôi!"
Quý
Thuần Khanh đứng ở cổng trường, cảm thấy hơi ngột ngạt khi bị đám nữ sinh vây
quanh nhìn ngắm, nghe thế thì giật mình đứng im tại chỗ, nhìn cô bằng ánh mắt
cầu cứu, nhưng cô mặc kệ ánh mắt dáng thương như thỏ trắng của anh, nhảy chồm
lên như hổ vồ mồi, dang rộng hai tay ôm chầm lấy anh, bám chặt vàân cũng quặp
chặt vào người anh.
Đàn ông
trên năm tuổi không thể chạm vào cô, Quý Thuần Khanh anh đừng quên đấy, cho dù
là loại cô ghét cũng được, chính anh cũng là đàn ông trên năm tuổi, hừ, phun
máu mũi đi, phun đi, phun đến khi anh mất máu, cô có chết cũng không buông tay,
phun đi, chết đi, chết đi!"