
cô ta thấy.
"Cô...
nói bậy! Yêu Cảnh nói anh ấy muốn chia tay với cô", Viên Tâm bĩu môi phản
bác, phớt lờ dấu hôn trên cổ cô.
Anh cau
mày, đang định qua dạy dỗ cô nàng thêm mắm dặm muối, nói năng bừa bãi kia một
trận thì Áo Bông đã trút giận hộ anh:
"Nằm
mơ, đây, đây, đây đều là vết anh ấy hôn tôi lúc ở cầu thang, biết bọn tôi kịch
liệt đến mức nào chưa? Cậu là đồ mồm thối, bĩu môi cái gì, biết ý thì cút ngay,
đồ hạ lưu!"
Choáng!
Rực rỡ
nổi bật thật đấy, ngọt ngào thật đấy, nhưng cô cũng phải dừng lại chứ, có cần
làm to chuyện thế không? Cho người ta biết đại khái là được, chi tiết phải giữ
lại chứ? Cũng may cô vẫn giữ lại chút sĩ diện mong manh cho anh, không phơi bày
chuyện anh suýt nữa cưỡng hiếp cô ra.
Phút
trước, anh còn đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề thất tình phiền phức kia,
phút sau, cô đã đưa một viên kẹo đầy vị chua của ghen tuông ra dụ dỗ. Tâm trạng
thay đổi liên tục khiến anh không biết đường nào mà lần, một số điều không rõ
nay đã sáng tỏ hơn.
Không
phải cô không quan tâm đến anh, mà do cách biểu đạt hơi khác người.
Phì...
ngốc quá.
Không
phải là không thích anh, mà đối diện nhau cô không nói ra được.
Phì...
kỳ cục quá.
Hành
động có sức thuyết phục hơn lời nói, cô dám làm nhưng lại không dám nói, anh
muốn biết thì phải tự nhìn.
Haizz...
Thật đáng yêu, lại hợp với anh nữa.
Anh
đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bên kia, cảnh bắt nạt con gái nhà lành đã diễn
ra, nhưng người bị bắt nạt rất mạnh mẽ, còn kẻ bắt nạt lại là con hổ giấy trang
điểm loè loẹt, không bạt tai hay sử dụng bạo lực, thế nên cô ta chẳng chút sợ
hãi, hất hàm ưỡn ngực thách thức: "Hừ, tự mình không quản dược người yêu
còn đến đây huênh hoang, tôi không tin cô đâu, phải đích thân Yêu Cảnh nói thì
tôi mới tin, muốn chia rẽ chúng tôi sao, có bản lĩnh không???"
Son môi
đã nhạt, đầu tóc rối bù, quần áo bị xé rách, chứng cứ rành rành thế mà cô nàng
chết tiệt kia vẫn còn điếc không sợ súng?
"Tôi
thấy Yêu Cảnh đã chia tay với cô rồi thì có? Hừ, làm gì có chuyện thân mật xong
mà đường ai nấy đi thế kia?"
Tô Gia
Áo hít sâu một hơi, đang định nổi cáu thì bỗng một bàn tay to lớn có ngón cái
đeo nhẫn kéo cô lại, ôm chặt, giọng nói trầm trầm vang lên phía sau: "Bảo
với cô ta, Yêu Cảnh không phải là người cô ta gọi đến là đến."
Cô quay
đầu lại, vô tình chạm vào môi anh, sững người đứng đờ tại chỗ, mở to mắt mặc
cho hàng mi dài của anh chạm rất gần, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, chứng minh co chỉ
là một con hổ giấy, dám làm không dám nói, nhưng những gì dám nói thì lại không
dám làm.
Tiêu
Yêu Cảnh liếm đôi môi ngọt ngào kia, ôm chặt cơ thể cứng đờ ấy vào lòng, cười
với Viên Tâm đang chết sững: "Tin chưa?".
Anh kéo
cô bỏ đi nhưng cô lại cứng đầu không chịu hợp tác, anh nhướn mày, không rõ cô
đang làm trò gì nữa.
"Số
di động." Cô bất mãn mím môi, người đào hoa như anh, cô không yên tâm
được.
Anh
nhếch môi cười, không phản đối vẻ ngang ngược của cô, quay lại nói với Viên
Tâm: "Lấy di động ra, xoá số".
"Hai
người xem tôi là gì hả?" Viên Tâm bỗng ý thức ra mình bị xem là thuốc thử,
là thứ cô ta ghét nhất, nên phẫn nộ nghiến răng: "Yêu Cảnh, anh có cần
tuyệt tình đến thế không? Làm bạn cũng không được à? Cho dù là bạn gái cũng
không cần quản lý nghiêm ngặt đến thế chứ, ai mà chịu cho nổi? Hừ, chỉ biết
dùng bạo lực chèn ép người khác." Môi cô ta dẩu ra, thậm chí còn đẩy di
động vào sâu trong túi hơn, tỏ vẻ chắc chắn rằng Tiêu Yêu Cảnh sẽ không bắt ép
nữ sinh.
"Đồ
mồm thối, đừng ép tô
"Cô
giỏi thì đến đánh tôi đi, Tiểu Phi nói trước kia cô bị cảnh cáo một lần rồi,
cẩn thận bị đuổi học bây giờ."
"Cô..."
"Áo
Bông, con bé kia muốn ăn đập, lên đi, cho nó biết tay!"
Anh
nheo mắt chau mày, lắc đầu trước đám con gái ấy, phụ nữ quả nhiên không thể
chọc giận, đặc biệt là một đám con gái, tạo nghiệt cũng phải xem mình có khả
năng đó không. Anh ôm chặt Tô Gia Áo đang định xông lên vào lòng, tay kia lấy
di động ra, rất nhẹ nhàng, không hề lưu luyến, ném nó vào hồ phun nước.
"Tõm"
một tiếng, chiếc di động đã rơi xuống hồ, di động bị ngấm nước, hoàn toàn vô
dụng!!!
Cô sẽ
không biết được, anh ném đi như thế, không chỉ vứt bỏ một, mà là tất cả số di
động của các cô gái khác, đương nhiên, tốt nhất là cô không nên biết hàm nghĩa
phía sau hành động rất đàn ông, rất tuyệt của anh.
Cô há
hốc mòm thưởng thức dáng vẻ ném điện thoại rất đàn ông của anh, bỗng lên tiếng
hỏi vẻ nghi ngờ: "Tại sao anh lại ném nó đi?".
Không
phải vì em à! Anh lườm cô, không thể hiểu nổi cô, đã được nước lại còn làm bộ
làm tịch.
"Anh
lấy sim ra ném đi là được mà, sao lại lãng phí như thế! Ném di động thì oách
hơn à?"
"..."
Cô nàng này lẽ nào không thể cảm động hơn một chút được hay sao?
"Áo
Bông, cậu đúng là đồ chẳng biết lãng mạn, chẳng lẽ cậu muốn thấy anh ấy làm ra
vẻ lạnh lùng, rút di động, mở nắp, tháo pin, lấy thẻ sim be bé kia ra, bẻ làm
đôi rồi ném xuống đất, dậm chân lên hét - ta không chơi với mi nữa!" Bạch
Tiếu Diệp đứng xem trò vui nãy giờ nhân cơ hội nhảy vào, miêu tả cảnh tượn