
tắc đó thì tốt quá.
Đôi mắt
đen nhánh của Quý Thuần Khanh thoang thoáng nét đau buồn. Thanh bạch biểu tượng
cho vẻ đẹp, thành thực, chung thuỷ của tộc anh đã trở thành thứ vô giá trị
trong mắt người khác, không đáng giá một xu, lại còn bị đùa cợt mỉa mai.
Đàn ông
không cần thanh bạch, trung thành thì là gì? Thứ đó phụ nữ đã không thèm không
so đo, quan tâm từ lâu rồi, vậy mà gia tộc của họ lại giữ gìn nó như những kẻ
ngốc.
Nhưng
rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc, thà bị ức hiếp, chà đạp rồi ôm chân khóc, cũng cảm
thấy loại đàn ông hư hỏng kia mới tốt sao?
"Con
gái bây giờ muốn yêu đương cũng thích những loại có tính mạo hiểm, ai mà chịu
nổi tư tưởng cổ hủ và quy tắc nhảm nhí của cậu."
Lời của
Tiêu Yêu Diệp khiến anh mơ hồ nhớ đến mấy cô nữ sinh đã nói "đàn ông không
xấu, phụ nữ không yêu", anh không thể hiểu nổi tư tưởng quái đản đó, lại
càng không hiểu được loại người mà họ nhắc đến, chỉ biếtt là không giống như
anh, đến nỗi mất nụ hôn đầu mà hồn bay phách lạc, bị thê quân chê bai là nụ hôn
đầu không đáng
Là vì
không có cảm giác và không tình cảm, hay bởi anh là đàn ông, nên giá trị mới
giảm sút thê thảm? Anh không hỏi, chỉ cảm thấy đúng là mình không đáng giá, vì
anh thật thê thảm, từ trên trời rơi xuống nên không cần để ý đến, phải không?
Đàn
ông? Hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, gái gú? Anh không học nổi những thứ đó.
"Hơn
nữa..." Khi suy nghĩ đang rối loạn thì Tiêu Yêu Diệp lại lải nhải,
"không chừng lần này Yêu Cảnh thật lòng...".
"..."
"Có
lẽ không lâu nữa, nó sẽ đưa thê quân của cậu đến gặp mẹ tôi, cậu cũng có thể
đến, về nhà cùng tôi". Anh ta nhấn mạnh chữ "tôi", nhằm xoá sạch
mối quan hệ giữa Thuần Khanh và thê quân.
Lời mời
nhiệt tình của Tiêu Yêu Diệp đã khiến Quý Thuần Khanh quay lại, sải bước đến
trước xe, hai tay đút túi quần, hất hàm lên vẻ hằn học bất mãn, giơ chân - dùng
đế giày hôn phần kính trước đầu xe, rồi đạp thật mạnh.
"Binh!"
Kính vỡ tung toé.
Bao uất
ức, cam chịu tích tụ, cuối cùng đã bùng phát, đương nhiên... anh hoàn toàn
không ý thức được, thời khắc ấy, chất man của anh đã bắt vọt lên vạch báo động
đỏ.
Biển số
xe của Tiêu Yêu Diệp rất bắt mắt. Nhìn từ xa, qua lớp kính chắn gió của chiếc
xe mui trần, Kiều Khâm đã thấy xe anh ta đậu bên lề đường, vì bánh xe ngoẹo
sang một bên rất kỳ cục, rõ ràng là vì thắng gấp nên mới thế. Anh tưởng đại
thiếu gia nhà họ Tiêu gặp tai nạn nên dừng xe, nói với cô gái bên ghế phụ:
"Xe bạn anh, không biết có phải đã xảy ra chuyện không, anh đi xem sao?"
Cô gái
gật đầu, không xuống xe, vẫn ngồi yên trên xe lấy hộp phấn ra dặm lại trang
điểm.
Kiều
Khâm cũng không quan tâm, mới đi được mấy bước đã gặp ngay một người đàn ông
rất đẹp, cao ráo, mặc bộ âu phục màu đen và áo khoác ngoài, hai người đi lướt
qua nhau. Không kìm được anh quay lại nhìn người đàn ông quá mức xinh đẹp và
tao nhã đó một cái, nhưng người kia không để ý gì, ở anh ta toát lên vẻ ngạo
mạn khó gần, Kiều Khâm huýt sáo một tiếng, trầm trồ xuýt xoa trước người đàn
ông xinh đẹp, mỹ miều, khí chất trong sáng còn sót lại trên thế giới này, trong
lòng thầm tính toán xem có thể mời anh ta đến quán bar mình chơi được không.
Nhưng
đó không phải là lý do để làm ăn, nhớ đến bạn mình vẫn chưa biết sống chết thế
nào, anh thu lại ánh mắt thích thú, chạy đến trước xe Tiêu Yêu Diệp, chỉ thấy
vị đại thiếu gia đó không chỉ vẫn sống sờ sờ, còn nhìn theo bóng dáng xinh đẹp
kia qua kính chiếu hậu bằng cặp mắt háo sắc.
Kiều
Khâm phá hiện ra kính vỡ đầy đất nghi ngờ hỏi: "Này, anh không sao chứ?
Anh đánh nhau với người ta à?". Mà lại đánh nhau với người đàn ông yếu ớt
nho nhã, chỉ khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ?
"Đánh
nhau? Đùa à, tôi không nỡ đâu"
"...
Hai anh em nhà anh có nhầm lẫn không mà cùng lúc chạy đến trước mặt tôi động
tình thế kia, bàn bạc nhau trước rồi à?".
"Hả?
Yêu Cảnh tìm cậu để động tình???" Tiêu Yêu Diệp thấy kỳ quặc, liếc mắt
nhìn, đã biết là hai đứa này chơi với nhau quá thân, thân đến nỗi người ta sẽ
nghĩ bậy bạ mà.
"Đừng
nghĩ bậy, bạn gái tôi còn đang trên xe, anh đừng hãm hại tôi."
Tiêu
Yêu Diệp hờ hững nhún vai.
"Xuống
xe, tôi giới thiệu với anh."
"Bạn
gái cậu?" Tiêu Yêu Diệp liếc nhìn cô gái đang trang điểm trên chiếc xe đỗ
phía sau qua kính chiếu hậu, cười rồi lắc đầu: "Muộn rồi".
"Sao,
không hợp mắt anh à?"
"Không,
tôi sợ gặp nhiều quá lại không nhớ ra ai là ai, rất dễ vạch mặt cậu."
"Ồ,
cũng đúng, vậy không nên để anh gặp thì hay hơn." Kiều Khâm vỗ vai anh:
"Nếu anh đã không sao thì tôi xin phép đi trước, tối nay em trai anh còn
hẹn gặp".
"Hai
cậu lại đi làm trò gì thế?"
"Ha,
trước kia vì thấy vui nên đánh cược với cậu ta, hình như cậu ta phải thực hiện
rồi, đá người ta cho tôi thấy."
Tiêu
Yêu Diệp bĩu môi khoát khoát tay: "Tránh ra tránh ra, người không biết yêu
đến chơi trò gì cũng thấy vô vị."
"Tôi
yêu đương trước nay đều rất nghiêm túc, đối xử với con gái rất dịu dàng, chí ít
cũng dịu dàng, chu đáo hơn em trai anh nhiều, mà anh cũng chẳng bảo ban cậu ta,
chả biết phải đối xử