
bar có tên tiểu yêu tinh hay
lui tới kia, cứ lằng nhằng mãi là chuyện rất vô vị và nhảm nhí.
"Áo
Bông, thầy Quý nói không quản cậu kìa, có muốn đi làm thêm với tớ không?"
"Hừm..."
Ánh mắt sau lưng sắc lém, ánh mắt bên cạnh lại đầy ắp mong chờ, cô bị kẹp ở
giữa, hai bên đúng là không phải người.
"Làm
ơn đi, chỉ lần này thôi, hiếm khi tớ cầu xin cậu, lần trước tớ cho cậu mượn phí
qua đêm nữa, tận tình thế còn gì, hơn nữa, cậu cũng nhìn thấy thái độ của anh
ta hôm nay rồi, rõ ràng là đào hố cho tớ nhảy vào, không nhảy thì mất mặt, nhưng
nếu tớ hành động đơn độc thì chắc chắn anh ta sẽ có cơ hội làm càn."
"Nói
cũng đúng, tên khốn kia mới nhìn đã biêt có ý đồ với cậu, có một mình chắc chắn
sẽ bị ăn đến hết cả xương. Được, tớ giúp cậu!" Tóm lại, trong máu cô đã ăn
sâu bốn chứ "hành hiệp trượng nghĩa", không có chuyện có tình mới là
nới bạn cũ.
"Muôn
năm! Áo Bông quả nhiên thích mình hơn, thầy Quý, thầy còn k xa lắm!"
Lời lẽ
đầy khiêu khích khiến Quý Thuần Khanh cau mày, anh không nên mong chờ đầu óc
đậu phụ kia ra được quyết định để mình hài lòng, dân chủ với cô đúng là lãng
phí.
Một con
mèo chỉ biết ăn vụng thì cần gì dân chủ? Chỉ cần ăn cho no rồi kêu meo meo là
được, nghĩ đến đó, anh quyết định gạt bỏ quy tắc, ra ý kiến thay thê quân.
"Không
được đi, bây giờ về nhà!" Túm lấy dây xích, anh hạ lệnh độc đoán.
"Meo
meo..." Tiếng mèo kêu uất ức dịu dàng phát ra.
"...
Không được đi quá mười hai giờ, tránh xa tên tiểu yêu tinh kia, càng xa càng
tốt."
"Rõ."
Thắng
lợi! Thế mới nói, người có nhược điểm thực sự đối phó quá dễ.
1Kỷ sở
bất dục vật thi ư nhân: Đây là câu của Khổng Tử trích trong Luận
ngữ, có nghĩa là chuyện mà mình không muốn làm thì đừng
bắt người khác làm.
Tỉnh lại sau cơn mê vừa
hỗn loạn vừa nặng nề, Tiêu Yêu Cảnh đã đỡ sốt.
Tung lớp chăn dày nặng
trịch trên người ra, anh muốn hít thở thật sâu, nhưng mũi vẫn không ngửi thấy
bất kỳ mùi gì, anh chật vật ngồi dậy, chiếc khăn trắng
Anh ngẩn
người, đầu óc mơ màng như ý thức được gì đó, quay sang túm lấy di động bên gối,
vội vàng mở hộp thư ra kiểm tra.
Hộp thư
trống rỗng, trong tích tắc, anh không biết nên tỏ vẻ mặt thế nào với tình cảnh
này, muốn cười giễu nhưng lại không nổi, muốn chửi thề nhưng cổ họng khô rát
chỉ bật ra những tiếng ho khan bất lực.
Cô gái
kia đã đến đây thật, mà còn đúng lúc mất mặt nhất khi anh nằm trên giường yếu
ớt thế kia.
Ai cho
cô đắp khăn lên trán anh như thể tội nghiệp, ai cho cô đã để lại dấu vết trên
người anh rồi lại muốn xoá bỏ dễ dàng, cho dù muốn xoá ký ức cũng phải do thiếu
gia đây tự mình thực hiện, cô dựa vào đâu mà nhúng tay vào, chê bai nỗi nhớ của
anh là gánh nặng, anh bám theo hay đeo dính cô sao? Anh vốn chưa kịp làm, cô đã
tiên hạ thủ vi cường cảnh cáo anh.
Cô ôm
kẻ khác, phản bội anh, từ bỏ anh trước, muốn trả thù cô, nhưng cách trả thù ấu
trĩ chỉ thêm hành hạ bản thân, sự trống rỗng ấy khiên anh càng cảm nhận rõ cái
gai đâm sâu vào ngực mình khiến anh muốn quên cũng không quên được, muốn níu
kéo cũng không làm nổi.
Nếu bây
giờ mới níu kéo làm gì đó, chắc là nhục lắm.
Ý nghĩ
kinh khủng đó bị anh gạt phắt, ý nghĩa việc cô xoá tin nhắn đó đã rõ rành rành,
anh đâu cần phải tự hạ thấp mình. Cúi đầu nhìn di động trên tay, hộp thư trống
rỗng, anh cau mày vẻ chán ghét, rồi cố hết sức ném thứ đồ mệt người ấy đi.
"Bốp!"
Di động
bị ném vào cửa, vỡ thành hai mảnh, pin cũng bật tung ra, Kiều Khâm nghe tiếng
động ấy nên không cả gõ cửa, tự động mở cửa bước vào, cúi nhìn chiếc di động
thê thảm, rồi lại ngẩng lên nhìn Tiêu thiếu gia đang ho sặc sụa. Anh ta đóng
cửa lại, không hề muốn lại gần người bệnh truyền nhiễm kia, tựa lưng vào cửa
trêu chọc: "Đang đợi cô gái đêm qua gửi tin nhắn, kết quả không có gì nên
tức quá đập di động à?".
"Cút
ra, đừng chọc tôi." Tiêu Yêu Cảnh không hề che giấu cơn thịnh nộ của mình,
hiện giờ anh không có hứng đùa bỡn với kẻ khác.
"Vừa
vào cửa đã suýt bị cậu quăng trúng, tôi tốt bụng đến thăm bệnh mà cậu nỡ đối xử
thế à?"
Tiêu
Yêu Cảnh không nói nữa, xuống giường vào phòng vệ sinh, rửa mặt, muốn để bản
thân bình tĩnh lại, bên ngoài bỗng vẳng đến giọng nói cợt nhả của Kiều Khâm:
"Tôi cứ tưởng Tiêu thiếu gia cậu phóng khoáng hơn mình chứ. Đàn ông... quả
nhiên không thể từ bỏ người phụ nữ mà mình chưa có được hoàn toàn". Chẳng
để ý đến tâm trạng của người bệnh, Kiều Khâm châm thuốc hút: "Nếu không
thì, để tôi làm cậu từ bỏ hẳn là được".
Anh
liếc mắt nhìn Kiều Khâm, dường như không mong đợi loại người đen tối như cậu ta
sẽ có ý kiến gì hay ho.
"Cậu
chỉ đang ấm ức thôi, vì thứ không ăn được luôn là ngon nhất. Có lẽ chạm đến rồi
cậu sẽ thấy chỉ đến thế mà thôi, phụ nữ, ngoài chuyện khôn vặt để quấy rối trái
tim mình ra thì còn bản lĩnh nào khác?" Anh ta kẹp điếu thuốc vào tay,
cười nói: "Mấy hôm nữa, Tiểu Áo tâm giao của cậu sẽ đến làm thêm ở quán
tôi, có hứng thú không?".
"Cậu
làm trò quỷ gì vậy?"
"Không
gì cả, nhưng nếu cô ta quấy rầy tôi, tôi sẽ thấy rất chướng mắt, xem như cậu
giúp tôi,