
ế nào?”.
“Chính là tình nguyện cả đời ở bên một người, chỉ cần ở bên nhau là có thể khóc và cười một cách tự nhiên.”
“Miumiu, lời của cậu làm tớ nhớ đến một câu tiếng Anh: I hate it when you make me laugh, even worse when you make me cry.”
Miumiu hỏi tôi câu nói đó có nghĩa là gì.
Tôi quên mất rằng, tiếng Anh của cô ấy rất tệ.
Tôi dịch cho cô ấy: “Em hận anh vì đã làm em cười, càng hận anh hơn nữa vì đã làm em khóc”.
Miumiu cười, rồi bắt đầu ôm lấy tôi khóc, cô ấy nói trong lòng cô ấy rất buồn, cần phải được giải tỏa.
Tôi tin rằng cô ấy nói muốn giải tỏa thì nhất định sẽ giải tỏa được,
đây là bản năng tự cứu mình của con người, chỉ cần bản thân còn muốn tự
cứu mình, thì đó chính là tia hy vọng.
Tôi nói, Miumiu, tớ thích nhất tính cách lạc quan của cậu, câu chuyện và tình cảm của cậu nếu đặt vào bất cứ cô gái nào, chưa chắc đã có được sự lạc quan như cậu, rất có thể họ sẽ nghĩ ngợi rất nhiều, có thể sẽ
mắc chứng tự kỷ, cũng có thể sẽ coi tình yêu như thuốc độc, chỉ có cậu
cứ đánh lại thua, thua lại đánh.
Miumiu cười, cô ấy nói tôi đang châm chọc cô ấy không chịu để tâm.
Tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô ấy, mà chỉ nói sự thật.
Sau khi tâm trạng Miumiu ổn định lại, cô ấy nói với tôi, cô ấy đã
quên anh chàng gõ nhầm cửa kia rồi, bởi nếu đã là gõ nhầm cửa, vậy chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tình yêu của anh ta có lẽ không nằm ở chỗ cô
ấy.
Tôi nói, cậu là người phụ nữ sáng suốt nhất tớ từng gặp.
Cô ấy cười một nụ cười rất viên mãn, mở máy nghe nhạc, lúc đó đang
phát bài Gọi nhầm của Vương Phi. Ca từ đại khái là, một người con trai
thường xuyên gọi nhầm điện thoại, anh vốn dĩ cần tìm một người phụ nữ
tên là Margaret, nhưng không hiểu thế nào lại thường xuyên gọi nhầm cho
một cô gái khác.
Miumiu nói, bài hát này giống như là viết cho tôi và Lê Bằng vậy,
không phải tất cả các cuộc gọi nhầm hay tìm nhầm đều là mối nhân duyên
ngắn ngủi, cũng có trường hợp khai hoa kết quả, giống như tôi và Lê
Bằng. Cô ấy còn nói, từ quen biết đến yêu đương, từ yêu đương đến hôn
nhân, từ hôn nhân đến công việc, tôi và Lê Bằng đã lượn một vòng luẩn
quẩn, rồi quay về đúng điểm xuất phát. Anh vẫn là cấp trên, còn tôi vẫn
là nhân viên, quan hệ của chúng tôi trở thành yêu hai tầng, giống như
trò chơi trốn tìm, thú vị, gay cấn, cuộc chơi như vậy luôn khiến cho đàn ông vui vẻ, không thấy nhàm chán. Vì vậy, tôi là một người phụ nữ thông minh, vì tôi nắm được điểm yếu của anh trong tay, nhìn thì như đang để
anh bay cao, nhưng thực chất tôi mới là người thâm hiểm, bởi dây diều
luôn ở trong tay tôi.
Miumiu đã quá coi trọng tôi, cô ấy nói cứ như tôi là Chúa tể, là
Thượng đế, nhưng thực ra tất cả những điều đó đều do Lê Bằng chủ động,
tôi chỉ phối hợp một cách bị động mà thôi.
Nhưng Miumiu lại nói, tôi mới là người chiến thắng, điều cô ấy hy
vọng nhất là trở thành cô gái như tôi, suốt đời sẽ lấy tôi làm tấm gương để học tập.
Tôi lại thấy thật hổ thẹn.
Tối hôm đó, tôi nằm trong lòng Lê Bằng, kể anh nghe về những câu
chuyện tình yêu ly kỳ của Miumiu, anh nghe xong ngạc nhiên vô cùng.
Tôi hỏi anh: “Nếu chúng ta không quen nhau, anh cũng không gọi nhầm điện thoại, thì cô gái như Miumiu anh có bỏ qua không?”.
Lê Bằng trách móc vì tôi hình dung anh như một con sư tử đói khát
thèm thịt người, sau đó anh nói: “Ba người chúng ta trước kia là đồng
nghiệp, anh và cô ấy chưa bao giờ gọi điện cho nhau”.
“Em không tin trên đời này lại có thứ tình bạn đơn thuần giữa đàn ông và phụ nữ, khi tình bạn qua đi chắc chắn sẽ có thay đổi về tình cảm.”
“Thế nên anh mới không có bạn là nữ.”
“Không có một ai?”
Anh gật đầu.
“Vậy anh và bạn gái sau khi chia tay, có còn là bạn của nhau không?”
“Anh chưa bao giờ làm khó chính mình.”
“Vậy việc chúng ta ở bên nhau, đã bao giờ làm khó cho anh chưa?”
Anh nghĩ ngợi, rồi nói: “Những thứ đó không được coi là làm khó”.
Tôi im lặng, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt anh miễn cưỡng nói với tôi: “chưa bao giờ”, nhưng cũng không mong chờ đáp án mập mờ như vậy, tôi
thừa nhận, tôi cảm thấy buồn bực.
Phụ nữ thật ngốc, biết rõ không nên hỏi nhưng vẫn cứ hỏi. Tôi là phụ
nữ, thỉnh thoảng vẫn ngốc nghếch vậy. Nhưng phụ nữ ngốc nghếch không
phải là cái tội, suy nghĩ của phụ nữ giống như một cuộc chiến mà ở đó
tình cảm và lý trí tranh đấu với nhau, cái nào chiếm được thế thượng
phong cái đó có quyền quyết định, thế nên đàn ông hay nói phụ nữ thay
đổi thất thường, họ không hiểu, phụ nữ luôn phải đấu tranh với chính
mình, đó là vướng mắc mà đàn ông cũng không thể giải quyết được.
Tôi kể cho Lê Bằng nghe câu chuyện “gõ nhầm cửa” của Miumiu, anh nghe xong ôm tôi chặt hơn nữa, nói: “Bao nhiêu người gõ cửa nhầm như vậy,
nhưng chỉ có câu chuyện của chúng ta là có thể tiếp diễn, đó chính là
nhờ duyên phận”.
Tôi quay lại ôm anh, hỏi: “Đại Mao, nếu như ngày trước cô gái anh
nhắn tin nhầm không phải là em, mà là người khác thì anh và người đó có
giống như chúng ta bây giờ yêu thương nhau không?”.
Anh hỏi tôi vì sao gọi anh là Đại Mao, rồi lại hỏi tại sao tôi có thể thắc mắc một vấn đề nhạt