
nhẽo chẳng có khả năng xảy ra như vậy.
Thấy chưa, đàn ông là thế đấy.
Tôi nói: “Em gọi anh là Đại Mao vì như vậy khiến em có cảm giác thân
thiết và em cũng muốn gọi như vậy, đây là cách mà em thể hiện tình cảm
với anh. Em hỏi câu hỏi đó là vì em muốn biết, tại sao nó lại không thể
xảy ra, nếu người con gái kia cũng có hứng thú với những tin nhắn của
anh như em, chưa biết chừng anh và cô ta cũng sẽ ở bên nhau, như vậy thì sẽ chẳng có em nữa rồi”.
Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó thương cảm, bị chính giả thiết của mình làm hoảng sợ, run lên trong lòng.
Lý trí nói với tôi rằng, điều đó chắc chắn không thể xảy ra, bởi vì
tôi đã xuất hiện, nhưng tình cảm lại nói cho tôi biết, nếu thực sự có từ nếu, thì rất có thể vợ của Lê Bằng sẽ mang họ Vương, Trương, Điền, Tần. Mà cũng có thể, chúng tôi bỏ lỡ dịp may, mất đi cơ hội duy nhất để gặp
được một nửa dành cho mình. Sau này chỉ có thể ngốc nghếch chạy khắp nơi tìm kiếm một người vẫn đang trốn ở nơi nào đó, nhưng cũng có thể, cả
đời không tìm thấy, mà cũng có khi tìm thấy rồi mới phát hiện đã tìm
nhầm người.
Lê Bằng cười nói: “Nhưng anh đã có em, từ nay về sau sẽ không có người khác nữa”.
Lê Bằng chỉ dùng một câu để bảo đảm đã xua tan được những lo lắng vớ
vẩn trong tôi, anh nói dễ dàng như vậy, không hề sơ hở, cho dù trong
lòng tôi hiểu, có những lời thề sinh ra chỉ để chờ người ta phá vỡ, có
những cam đoan chỉ là để dỗ dành người khác và kéo dài thời gian, nhưng
cũng không thể phủ nhận, tôi thích nghe những lời nói này đến thật đúng
lúc, kịp thời xua đi những lo sợ trong tôi.
Sau khi Miumiu biết tôi kể chuyện của cô ấy với Lê Bằng, cô ấy tỏ ra
rất bất mãn với tôi, tôi tưởng Miumiu bất mãn vì tôi nói ra chuyện riêng tư của cô ấy, nhưng tôi đã nhầm.
Cô ấy nói: “Cậu có biết không bạn yêu quý, không bao giờ được phép
khen ngợi người khác giới trước mặt người yêu hoặc chồng của mình. Họ sẽ ghen tị, cho rằng cậu đã thay đổi hoặc muốn chia tay nên mới ngầm gợi ý như vậy”.
“Nhưng cậu với tớ cùng là phái nữ, cậu là người bạn cùng giới tốt
nhất của tớ, tó làm gì có bạn khác giới, mà cũng chẳng bao giờ khen ngợi họ.”
Cô ấy khoát tay, nói: “Cùng phái càng nguy hiểm hơn! Cậu biết không,
các chuyên gia nói rằng, hơn tám mươi phần trăm đàn ông đều ảo tưởng có
quan hệ yêu đương với bạn gái của người bên gối hoặc người yêu mình. Một số phụ nữ rất thông minh, họ không bao giờ tạo cơ hội cho hai bên gặp
nhau hoặc tìm hiểu sâu hơn về nhau, tuy nhiên phần lớn phụ nữ lại rất
ngốc nghếch, họ cảm thấy một người vui không bằng nhiều người vui, cố
gắn muốn cả ba cùng vui hay cả nhóm cùng hòa hợp, cuối cùng mới phát
hiện người bị phạt thẻ đỏ và đuổi ra khỏi cuộc chơi là chính mình”.
Tôi chợt hiểu ra, những gì Miumiu nói đúng là hiện tượng có thể thấy ở khắp nơi.
Tôi nói: “Vậy ý của cậu là, tớ không nên nhắc tới cậu với anh ấy? Hai người cũng đâu có gọi điện cho nhau bao giờ”.
Cô ấy nói: “Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Tớ không ám chỉ với
cậu giữa chúng tớ sẽ có chuyện gì, mà chỉ muốn cậu đề phòng những rắc
rối có thể xảy ra, cậu thấy chưa, tớ đúng là bạn chí cốt chứ?”.
Trước kia, tôi thường cho rằng chỉ cần không khen ngợi những người
bạn khác giới trước mặt bạn đời là sáng suốt, nhưng giờ thì tôi đã hiểu, trước mặt bạn đời, ngay đến cả bạn đồng giới cũng không nên khen ngợi.
Khen ngợi nhiều, sẽ khiến bạn đời tò mò, khiến họ có cơ hội phác họa
trong đầu hình ảnh một người phụ nữ khác. Đối với đàn ông, đó là sự mê
hoặc chết người, bởi trí tưởng tượng về người khác phái của họ không hề
thua kém phụ nữ.
Lê Bằng và Miumiu, một người là đàn ông, một người là đàn bà, một
người là chồng còn một người là bạn của tôi, thứ khác biệt lớn nhất giữa họ ngoài sinh lý ra còn là tâm lý. Miumiu sẽ nói rất nhiều điều mà chỉ
có phụ nữ mới hiểu và sẵn sàng lắng nghe, những thứ đó lọt vào lỗ tai
đàn ông sẽ được cho là vô căn cứ và tự chuốc lấy phiền hà.
Còn Lê Bằng biết dỗ dành tôi, trêu ghẹo tôi, lừa gạt tôi và còn có thể yêu tôi.
Đây chính là điểm khác biệt.
Trước khi giới thiệu Miumiu cho Trâu Chi Minh, tôi không hề nói rõ ý
định với anh ta, mà chỉ nói: “Tôi có một người bạn, cô ấy là người rất
có kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng gần đây cô ấy gặp một anh chàng
“rắn mắt kính” trăm năm khó gặp, cô ấy cần có thuốc giải và lời khuyên
bảo, tôi hy vọng anh có thể ra tay giúp đỡ. À, đúng rồi, cô ấy còn là
độc giảrung thành của anh”.
Quả nhiên Trâu Chi Minh vui vẻ nhận lời, bất kể với tư cách là một
tác giả hay một nhà tư vấn tình yêu, anh ta đều không có lý do để từ
chối.
Nhưng điều khiến tôi phiền muộn lại là phản ứng của Miumiu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trâu Chi Minh, cô ấy bỏ chạy, không những làm
đổ cafe của bàn bên cạnh, mà còn đâm phải một nhân viên phục vụ. Trong
lúc chạy ra khỏi cửa quán cafe, chuông gió ở cửa cũng bị cô ấy va phải
kêu lảnh lót, chiếc chuông gió đó chưa bao giờ kêu to như vậy.
Tôi đuổi theo hết hai dãy phố mới bắt kịp được cô ấy, không phải vì
tôi chạy không nhanh, cũng không phải vì tôi là người có tính nhẫn nại,
mà là vì