
g Tây Nhi ngây người, nàng đột nhiên phát hiện động tác của hai người thật mờ ám. Hai người cùng nằm trên thảm cỏ, hơn nữa nàng dường như
đang dựa đầu vào ngực hắn.
“Nhưng mà
cái gì?’ Lãnh Tuyệt Tâm cười hỏi, hắn yêu chết được cảm giác hiện tại,
đôi mắt dịu dàng dễ thương sáng lấp lánh một cách khác thường.
“Ta nên trở
về rồi ” Lăng Tây Nhi vừa muốn đứng lên đã bị bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tâm kéo giật lại khiến nàng mất đà ngã vào lồng ngực cứng rắn của hắn làm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ngươi rất
đẹp” Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc
mềm mại của nàng. Sau đó hắn cầm một lọn tóc đen đưa sát mũi tham lam
hít vào, vẻ mặt mập mờ khiến Lăng Tây Nhi rung động , trời ơi, hắn muốn
quyến rũ nàng sao? Nàng nghe được nhịp tim mình đang đập thình thịch
trong lồng ngực.
“Ta…ta..ta…”
“Trời vẫn còn sớm” Bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tâm đặt trên bả vai nàng khiến thân thể Lăng Tây Nhi cứng đờ.
“Ngươi..ngươi…ngươi…”
“Ta quý trọng phút giây này.”
“….” Hết chổ nói rồi, thân thể Lăng Tây Nhi run rẩy, nàng cố sức giãy ra khỏi vòng
tay của Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng không kiên nhẫn la lớn “A, ta chỉ nói đi dạo quanh hồ với ngươi, ngươi đừng
hiểu lầm ý ta” Giọng nói cao vút của nàng phá tan bầu không khí yên lặng ven hồ, vài con chim nước đang nấp trong những bụi lau bị động vụt bay
về phía cuối trời.
Lãnh Tuyệt
Tâm không nói gì, lập tức ngồi bật dậy, đôi mắt khiêu khích nhìn gương
mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của nàng hỏi “ Ngươi sợ ta?” Hắn cười tà mị,
đôi mắt hoa đào đầy mê hoặc lóe lên những tia sáng khác thường, khiến lòng người muốn đắm chìm vào đó.
“…Đừng giỡn nữa!” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn hừ lạnh, thuận tiện đem bàn tay nhỏ bé thủ trước ngực.
“Vậy sao ngươi không dám cùng ta chơi trò chơi này?” hắn tiếp tục cười khẽ, tiếng cười vang lên đầy thu hút.
“Trò chơi gì ?” Lăng Tây Nhi không chịu thua mở miệng hỏi.
“Trò chơi
cảm tình, ta đánh cuộc chỉ trong vòng nửa tháng ngươi sẽ yêu thích ta!”
Hắn đứng bật dậy, tiến lên nắm lấy cằm của nàng.
“…” Hết chổ
nói rồi, tên nam nhân này thật sự quá tự cao tự đại! Bàn chân nàng hung
hăng giẫm xuống. Lãnh Tuyệt Tâm bị giẫm lên chân đau đớn, cảm thấy buồn
bực hừ một tiếng, nhảy tránh qua một bên.
“Đó là câu
trả lời của ta, ta không thích loại nam nhân tự cho mình là đúng giống
như ngươi” Lăng Tây Nhi tức giận, phẫn nộ rồi. Nàng nghĩ mình vừa bị
người khi dễ ” Tất cả cũng tại tên Đoan Tuấn Mạc Nhiên chết tiệt kia.
Nếu không phải vì giúp hắn nàng đâu cần bị như vầy. Lăng Tây Nhi hậm
hực xoay người bước nhanh về phía trước, con bà nó, lão nương mặc kệ ,
cái gì quốc gia xả tắc, cái gì Thiên Địa Thịnh, cái gì Đoan Tuấn vương
triều, không liên quan đến nàng. Nàng chỉ là người hiện đại do một lần
không cẩn thận lạc đến triều đại này, lo lắng nhiều làm gì!
“A, ngươi muốn đi đâu?” Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc nhìn bóng lưng đang giận dữ của Lăng Tây Nhi.
“Quay về
khách điếm, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa” Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ
lời hứa của mình” Lăng Tây Nhi không quên nhắc nhở hắn về món thù lao
cho buổi chiều hôm nay, những tình cảm tốt đẹp về Lãnh Tuyệt Tâm trong
nháy mắt sụp đổ tan tành. Nàng thở phì phò mở cửa phòng, đột nhiên nhìn
thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ngồi trên giường của nàng.
Không lẽ
nàng vào lộn phòng của hắn? Lăng Tây Nhi lùi ra ngoài, nhìn nhìn thật
kỹ, không sai mà, đây là phòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt cho nàng, phòng
của hắn không phải sát vách bên kia sao?
“Hey , ngươi vào nhầm phòng rồi” Lăng Tây Nhi lầu bầu mở miệng, lúc này nàng mệt
chết được, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn ngủ một giấc.
Mày của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhăn lại thật chặt, nhướng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn
đỏ bừng của Lăng Tây Nhi, sự giận dữ tích lũy suốt một đêm trong nháy
mắt chợt bộc phát, bàn tay to vung lên, lúc Lăng Tây Nhi ý thức được
người trước mặt mình là ác ma Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì đã quá trễ, thân
thể nàng bị kềm chế vững vàng trong lồng ngực hắn, phía sau lưng là
giường chiếu.
“Ngươi thật to gan” giọng điệu của hắn thật tàn nhẫn độc ác, như gió lạnh từng cơn thổi vào khiến Lăng Tây Nhi run rẩy.
“Gan của ta rất….rất nhỏ…” Nàng bắt đầu nói lấp rồi!
“Hôm nay đùa giỡn thật vui vẻ phải không?”
“Chỉ…bình thường thôi”
“Sau này
không cho gặp hắn” Ánh mắt màu nâu lành lạnh, nét mặt cũng lạnh lùng,
khí thế lạnh giá, nhưng càng lạnh như băng chính là giọng nói của hắn.
“Hử? Tại
sao? Mặc dù Lăng Tây Nhi không muốn gặp Lãnh Tuyệt Tâm, nhưng nàng thật
sự không hiểu, lần này không phải nàng tới đây với mục đích nói giúp
hắn gia nhập Thiên Địa Thịnh sao? Chưa nói mà? Không lẽ còn có sản
phẩm càng cao hơn khoa học kỹ thuật ? Nàng lắc đầu nhìn sang, chắc là
không mà, chỉ toàn những ngọn nến, giống như không có khả năng”
Đoan Tuấn
Mạc Nhiên dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Lăng Tây Nhi, nàng tìm đâu ra nhiều câu hỏi tại sao như vậy! Nhưng cuối cùng là tại sao?
Tại sao từ lúc Lăng Tây Nhi rời khỏi, hắn ngày càng cảm thấy tức giận.
Trong lúc tức giận thậm